Vũ Thần Chúa Tể

Chương 552: Đoạt bảo

Chương Trước Chương Tiếp

Ầm!

Thiên Ma Phiên màu đen lại lập tức tăng vọt, ma khí màu đen ngang dọc, gần như bao phủ cả không trung, lộ ra khí tức làm người ta khiếp sợ.

Ma khí cuồn cuộn, mắt Huyết Ưng trưởng lão đỏ ngầu, rõ ràng đã quá tức giận mà mất đi thần trí, bởi vì một trong bốn trưởng lão Huyết Ma Giáo mới bị Tần Trần giết chết trước đó là đệ đệ hắn.

- Bảo vật này còn có chút thú vị.

Nhìn Ma Vân màu đen trên đỉnh đầu cuốn tới, Tần Trần không ngờ lại gật đầu nhận xét như vậy. Ở dưới Ma Vân, hắn cảm giác được chân lực trong cơ thể cũng có chút ảnh hưởng, vận chuyển trở nên chậm chạp, khó trách Hắc Nô ở dưới Thiên Ma Phiên lại không phải là đối thủ của đối phương.

Có một bảo vật như vậy tương đương với giới hạn thực lực của đối thủ xuống ít nhất 20%, như là Vũ giả cùng cấp bậc, đây tuyệt đối là một con số cực kỳ kinh người.

- Tiểu tử thối, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết.

Chứng kiến Tần Trần ở dưới công kích của mình mà vẫn còn nhàn rỗi, thoải mái gật đầu nhận xét, Huyết Ưng trưởng lão càng thêm tức giận, hắn đã quyết định phải làm cho Tần Trần muốn sống không được, muốn chết không xong. Hắn gào thét lên, chân lực được phát động tối đa, ma khí cuồn cuộn, chỉ trong giây lát đã bao bọc lấy Tần Trần.

Đúng lúc này, Tần Trần đột nhiên cười lạnh bấm thủ quyết.

Rầm rầm rầm rầm rầm!

Vô số cột ánh sáng kinh người lập tức phóng lên cao, khốn trận ngũ giai trước đó được bố trí để đối phó với người khoác áo choàng đã lại bị kích hoạt, trong nháy mắt, chân khí thiên địa trong cả núi rừng bị điên cuồng cắt ra, khí đen che phủ đầy trời cũng bị tách ra vì ánh sáng bao phủ xuống.

Ầm!

Cuối cùng đánh xuống đỉnh đầu Tần Trần chỉ là một phần mười ma khí ngập trời ban đầu.

Vù vù!

Thanh Liên Yêu Hỏa phát ra ánh sáng cực mạnh, dưới sự thúc giục của Tần Trần đã lập tức chặn lại ma khí ngập trời, sau đó biến mất thành hư vô.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Huyết Ưng trưởng lão lập tức kinh hãi, chuyện gì mới xảy ra vậy? Vì sao bản thân thi triển ra khí tức Thiên Ma Phiên, lại bị chia cắt thành nhiều mảnh như vậy, trong lúc khiếp sợ, hắn vội vàng nhìn xung quanh và lập tức hiểu rõ nguyên nhân, bản thân lại bị vây khốn ở trong một đại trận.

Lúc đầu hắn nghĩ là trận pháp bình thường căn bản không đủ khiến cho hắn giật mình, nhưng sau khi cảm nhận được đẳng cấp của trận pháp này, Huyết Ưng trưởng lão càng kinh hãi hơn, không ngờ đây là một trận pháp ngũ giai đỉnh phong.

Tại sao trong núi rừng này có thể có một khốn trận ngũ giai đỉnh phong được?

Huyết Ưng trưởng lão vô cùng khiếp sợ, hắn là mắt gì chứ? Mặc dù không thể giải được trận pháp nhưng vẫn có thể nhìn ra khốn trận ngũ giai này cũng không phải là do một loại trận bàn kích phát, mà do vô số trận kỳ bị gắn ở trong núi rừng kích phát ra, nói cách khác, trận pháp ngũ giai này là một do đại sư trận pháp bố trí ở đây.

- Người khoác áo khoác này còn là một đại sư trận pháp ngũ giai?

Huyết Ưng trưởng lão hoảng sợ nhìn người khoác áo choàng. Không đúng, đột nhiên hắn chợt nghĩ ra, nếu người khoác áo choàng này là một gã đại sư trận pháp ngũ giai, ban nãy khi hắn tấn công xuống, vì sao người này không phát động trận pháp, ngược lại đi cầu cứu Tần Trần?

Chẳng lẽ là...

Nghĩ đến khả năng này, Huyết Ưng trưởng lão kinh ngạc đến mức hoàn toàn ngây người, hoảng sợ nhìn Tần Trần, con ngươi gần như muốn rơi ra ngoài.

Không có khả năng, sao có thể như vậy được. Người này cũng chỉ là một võ giả Huyền cấp tứ giai đỉnh phong, làm sao có thể bố trí ra đại trận ngũ giai?

Huyết Ưng trưởng lão căn bản không dám tin tưởng vào suy đoán của mình.

- Ha ha ha, vừa rồi không phải ngươi còn rất càn rỡ à, sao bây giờ không càn rỡ tiếp đi?

Trong đại trận, người khoác áo choàng thấy Huyết Ưng trưởng lão kinh ngạc, cũng hưng phấn cười lạnh. Trước hắn cũng từng chịu thua thiệt lớn dưới đại trận này của Tần Trần, hôm nay nhìn thấy Huyết Ưng trưởng lão cũng chịu thiệt tương tự, khỏi nói cũng biết trong lòng thoải mái tới mức nào.

Cách đó không xa, sắc mặt Tần Trần lại trầm xuống:

- Hắc Nô, nói nhiều với hắn làm gì, còn không bắt hắn lại.

Người khoác áo choàng đang cười lớn, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ, trong nháy mắt vô cùng kỳ quái trong lòng phiền muộn muốn phun ra máu, hô lên:

- Chủ nhân, ta không phải tên là Hắc Nô.

- Mặc kệ ngươi tên gì, tới chỗ này của ta ngươi chính là Hắc Nô.

Tần Trần căn bản không để ý tới lời nói của hắn.

- Ta...

Người khoác áo choàng nghẹn lời, thật sự rất muốn giết người, còn thiếu chút nữa là phát điên mất.

- A!

Hắn vô cùng phẫn uất, phiền muộn, hét lớn một tiếng và lao về phía Huyết Ưng trưởng lão.

Hắn lại không thể bác bỏ Tần Trần, chỉ có thể tìm Huyết Ưng trưởng lão tính sổ.

- Hừ!

Mặc dù trong lòng Huyết Ưng trưởng lão hoảng sợ nhưng cuối cùng vẫn cố bình tĩnh lại, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt u ám nói:

- Các ngươi cho là có một cái khốn trận ngũ giai như vậy là có thể vây khốn được ta sao?

Hắn vừa dứt lời liền há mồm phun ra mấy ngụm máu tươi, máu lơ lửng ở trong hư không, vậy mà không rơi xuống, còn hóa thành từng huyết văn quỷ dị, những thứ huyết văn này toả ra khí tức yêu diễm, dưới vẻ tự đắc của hắn, chúng lập tức dung nhập vào trong Thiên Ma Phiên bên trên.

- Ô ô ô ô...

Sau khi có máu dung nhập vào, Thiên Ma Phiên càng thêm khủng khiếp, phát ra khí tức màu đen khủng khiếp với từng tiếng nức nở kinh người, giống như là quỷ khóc thần gào, gần như muốn che phủ cả không trung của núi rừng.

Người khoác áo choàng ở dưới Thiên Ma Phiên lập tức cảm giác được một áp lực thật lớn không gì sánh được, chân lực trong cơ thể vốn được trận pháp trợ giúp đã thông suốt không ngờ lại dừng lại, hắn chợt biến sắc.

- Hừm, oán khí thật là nặng, Thiên Ma Phiên này được tế luyện thành công, cuối cùng thu nhận oán khí của bao nhiêu người vậy? Quả thực là thương thiên hại lý.

Sắc mặt Tần Trần trầm xuống và khoát tay, vô số Phệ Khí Nghĩ cùng Hỏa Luyện Trùng lập tức hóa thành hai dòng sông, trùng trùng điệp điệp nhào vào Thiên Ma Phiên trên không trung.

- Huyết mạch Lôi Đình!

Ầm!

Tần Trần đồng thời phát động huyết mạch Lôi Đình, lập tức có một đạo lôi quang kinh người phóng lên cao, được Phệ Khí Nghĩ cùng Hỏa Luyện Trùng trợ giúp xông thẳng vào trong bầu trời.

Xuy xuy xuy!

Vô số oán khí cùng ma khí bị tan rã, Huyết Ưng trưởng lão lập tức hoảng sợ cảm giác được liên hệ giữa mình và Thiên Ma Phiên lại đang yếu dần.

- Ngươi muốn cướp đi Thiên Ma Phiên của ta sao?

Huyết Ưng trưởng lão kinh sợ, biến sắc, vội vàng muốn lấy lại quyền khống chế Thiên Ma Phiên, thế nhưng Tần Trần đã sớm căn thời gian, trong nháy mắt khi Huyết Ưng trưởng lão phát động, chợt đánh ra tinh thần lực ngũ giai của mình, lập tức ngăn cản liên hệ giữa Huyết Ưng trưởng lão và Thiên Ma Phiên.

- Phụt!

Tâm thần Huyết Ưng trưởng lão chấn động liền há mồm phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Tần Trần, run rẩy nói:

- Ngươi... Ngươi... Vậy mà lại cướp đi Thiên Ma Phiên của ta!

Hắn cảm giác được liên hệ giữa mình và Thiên Ma Phiên đã hoàn toàn bị cắt đứt.

Tần Trần cười lạnh một tiếng cũng không trả lời, chỉ nhấc tay lên, ma khí ngập trời lập tức biến mất, đồng thời bảo vật hình quạt cũng mất đi sự khống chế, lập tức thu nhỏ lại, rơi vào trong tay của Tần Trần.

- Hắc Nô, ngươi còn chờ gì nữa?

Giọng nói lạnh lùng của Tần Trần truyền đến, khóe mắt người khoác áo choàng giật giật, trong lòng phẫn uất, tấn công về phía Huyết Ưng trưởng lão.

Huyết Ưng trưởng lão mất đi Thiên Ma Phiên đang vô cùng hoảng sợ, vội vàng ra sức ngăn cản, nhưng ở phía dưới khốn trận, bản thân hắn không phải là đối thủ của người khoác áo choàng, trong nháy mắt liền bị vô số vết thương.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)