Chử Vĩ Thần nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn hắn.
- Dám đả thương Trần thiếu, cút cho ta!
Ngay lúc bàn tay Tần Dũng chuẩn bị vỗ vào đầu Tần Trần, một hắc ảnh nháy mắt xuất hiện ở trước người Tần Trần, một chưởng đập vào bàn tay của Tần Dũng.
- Ầm!
Theo một tiếng gầm lên, sau đó là tiếng sấm kịch liệt, Tần Dũng bị hắc ảnh kia đánh văng ra ngoài, ngay tại chỗ phun ra máu tươi, lùi về sau mấy chục bước mới dừng được. Tay phải bị đánh trúng đã bủn rủn vô lực, không ngừng run rẩy.
- Ngươi không sao chứ, Trần thiếu?
Sau đó nhân ảnh kia xoay người, trên mặt hiện ra vẻ quan tâm và cung kính nói với Tần Trần.
Chính là Lương Vũ!
Thấy người xuất thủ là ai, tất cả mọi người đều há hốc mồm.
- Lương Vũ đại sư, ngươi làm gì vậy?
Tần Dũng rất ngạc nhiên, tròng mắt muốn rớt ra ngoài.
- Ta không sao cả.
Tần Trần khoát khoát tay, chắp tay với Lương Vũ:
- Đa tạ Lương đại sư xuất thủ.
- Có chuyện gì đâu, chỉ là nhấc tay mà thôi, ha hả, một cái nhấc tay mà thôi. Trần thiếu ngươi không có chuyện gì là tốt rồi.
Nghe vậy, Lương Vũ cảm thấy lòng mình còn ngọt hơn cả ăn mật, cười híp mắt thành tia hẹp, xem ra Trần Thiếu có ấn tượng không tồi với mình. Cũng may lúc Tần Dũng lên đài, mình đã có cảnh giác, không thì làm sao có cơ hội tốt để biểu hiện trước mặt Trần thiếu chứ.
Trong lòng nghĩ thế, nhưng nét mặt Lương Vũ nhìn Tần Dũng lại cực kỳ lạnh lùng, sát khí kinh khủng như núi lớn trấn áp đến chỗ Tần Dũng, phẫn nộ quát:
- Tần Dũng, nơi này là lôi đài thi đấu của Thiên Tinh Học Viện, ai cho ngươi lá gan ra tay với Trần thiếu trên lôi đài?
Lúc này, đám người Viện trưởng Chử Vĩ Thần, Phó viện trưởng Cát Hồng cũng đã đi lên lôi đài, nổi giận đùng đùng nhìn Tần Dũng và Triệu Phượng.
- Hả?
Bây giờ Triệu Phượng mới phản ứng lại, biết được hoàn cảnh của mình, vội vàng áp chế lửa giận trong lòng, ngoài mặt biểu lộ ra có chút không cam lòng nói:
- Chư vị, việc này là do Tần gia ta kích động, thế nhưng lúc trước Tần Trần ở trong thi đấu phế bỏ tu vi của con ta, làm cho hắn thành phế nhân, về chuyện này chư vị phải cho ta một cái công đạo.
- Công đạo? Ngươi còn không biết xấu hổ đòi công đạo?
Không chờ Tần Trần nói, Lương Vũ đã tức giận quát lớn:
- Nếu không phải tâm tư Tần Phấn ác độc, sau khi thi đấu kết thúc, lợi dụng sơ hở âm thầm đánh lén Trần thiếu, thì sẽ rơi vào kết cục thế này sao? Hừ, ta nghĩ Trần thiếu không một chưởng vỗ chết Tần Phấn, đã là rất nhân từ rồi. Ngươi không cảm kích Trần thiếu có ơn không giết, trong lòng lại mang oán độc, thật đúng là tối độc phụ nhân tâm.
Trên đài, tâm tình của Lương Vũ rất kích động, phẫn nộ, giống như người bị ủy khuất chính là hắn vậy.
- Ngươi...
Triệu Phượng nhìn Lương Vũ sững sờ, chuyện này là sao, Lương Vũ không phải rất cừu thị Tần Trần sao? Lúc trước hắn nhắm vào Tần gia, không phải là vì Tần Trần đắc tội hắn sao, sao bây giờ lại...
Trong nhất thời đầu óc Triệu Phượng trở nên mộng bức.
Chử Vĩ Thần và Cát Hồng cũng nhìn Lương Vũ đầy quái dị, trong đầu toàn là mê hoặc. Là Luyện Khí Sư nhị phẩm vừa tấn chức của Khí Điện, thiên tài luyện khí hơn ba mươi tuổi, danh tiếng của Lương Vũ ở vương đô rất lớn. Nhưng một vị Luyện Khí Sư như vậy lại cực kỳ quan tâm Tần Trần. Bộ dáng và thần thái kia không giống tiền bối quan tâm hậu bối, mà giống như nô tài hộ chủ, phải, là như thế này, không sai được.
Trong lòng lóe lên nghi hoặc, Chử Vĩ Thần quay đầu nhìn Triệu Phượng, hừ lạnh nói:
- Lương Vũ nói không sai, trong Thiên Tinh Học Viện đại khảo, tuy nghiêm cấm học viên ra tay ngoan độc, đánh người tàn phế, hoặc đánh chết, nhưng sau trận đấu, Tần Phấn ra tay đánh lén mới xảy ra việc hắn bị phế mất hết tu vi. Phải nói chính là bọn ngươi phá hoại kỳ thi cuối năm của Thiên Tinh Học Viện, các ngươi không xem Thiên Tinh Học Viện chúng ta ra gì sao?
Chử Vĩ Thần là tu vi bậc nào, khí thế kinh khủng như ngọn núi trấn áp xuống, áp cho Tần Dũng và Triệu Phượng trở nên khó thở, thở không ra hơi.
- Nể tình chuyện này còn chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng, nên các ngươi cút đi, nếu có lần sau, sẽ không dễ dãi như vậy đâu.
Chử Vĩ Thần vung tay lên, một cổ kình khí bay vào ngực Tần Dũng, đánh cho xương sườn trên ngực Tần Dũng rạn nứt, phun ra một ngụm máu tươi, rớt xuống lôi đài.
- Tốt, tốt!
Triệu Phượng cắn răng, nhìn chòng chọc Tần Trần, trong con ngươi xuất hiện oán hận nồng nặc, quát ầm lên:
- Tần Trần, hôm nay ngươi làm cho thân thể con ta thống khổ, ngày sau ta nhất định sẽ trả lại trên thân thể ngươi gấp trăm ngàn lần.
- Chúng ta đi thôi, Phấn nhi.
Triệu Phượng ôm Tần Phấn đi xuống lôi đài, rất nhanh đi ra quảng trường.
Nàng muốn đi tìm Luyện Dược Sư để trị liệu cho Tần Phấn. Trong lòng âm thầm thề, cho dù nghĩ hết biện pháp cũng phải chữa khí hải cho Phấn nhi.
- Ngươi có sao không Tần Trần? Xử lý chuyện này như thế ngươi thấy thế nào?
Chử Vĩ Thần xoay người mỉm cười nhìn Tần Trần nói.
- Đa tạ Viện trưởng đại nhân xử lý công bằng, đối với việc xử lý Tần gia, Tần Trần không có ý kiến, chỉ là...
Đột nhiên Tần Trần nhìn về phía Cẩu Húc:
- Đối với Cẩu Húc đạo sư thì tại hạ có ít lời muốn nói.
Cẩu Húc giật giật lông mi, trong lòng thầm nghĩ không ổn.
Chử Vĩ Thần nhíu mày nói:
- Lúc trước Cẩu Húc đạo sư không kịp thời xuất thủ đúng là có phần thất trách, thân là trọng tài thi đấu, đạo sư của học viện, trong lúc mấu chốt không cho phép xảy ra sai phạm. Cẩu Húc, trận đấu tiếp theo không liên quan đến ngươi nữa, quay về viết cho ta một bản kiểm điểm đi.
- Vâng, vâng, là thuộc hạ không thể xử lý tốt trận đấu, là do thuộc hạ thất trách.
Cẩu Húc vội vàng tự trách nói.
Tần Trần cười lạnh nói:
- Viện trưởng, đệ tử muốn nói không phải chuyện thất trách của Cẩu Húc đạo sư, mà là chuyện Cẩu Húc đạo sư cấu kết Tần gia, cố tình hãm hại học viên, dự định đưa học viên vào chỗ chết.
Cẩu Húc cả kinh, vội vàng nói:
- Tần Trần, ban nãy là do ta không kịp phản ứng nên làm ngươi sợ hãi, chuyện này ta ở đây xin lỗi ngươi, thế nhưng ngươi nói ta cấu kết Tần gia, đó là chuyện rất hoang đường. Bản thân ta là đạo sư, sao có thể hại một học viên như ngươi được.
- Mặc kệ ngươi hao ngôn xảo ngữ thế nào, cũng khó thoát được chuyện ngươi cấu kết Tần gia và hành vi muốn dồn ta vào chỗ chết. Chử Viện trưởng, ta đề nghị tại chỗ bắt Cẩu Húc đạo sư, sau đó tra xét.
Tần Trần nói.
Cẩu Húc sầm mặt lại, thấy vẻ mặt Chử Vĩ Thần càng ngày càng khó coi, vội vàng hét giận dữ:
- Tần Trần, chuyện lúc trước đúng là do ta thất trách, ta sẽ viết bản kiểm điểm, nhưng nếu ngươi tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ, thì đừng trách ta không khách khí.
Cẩu Húc làm ra bộ dạng như mình bị oan uổng, vẻ mặt rất tức giận.
- Hả?
Chử Vĩ Thần cũng cau mày nhìn Tần Trần, thấy Tần Trần có chút chuyện bé xé ra to. Hãm hại hắn? Đùa sao, đạo sư của Thiên Tinh Học Viện sao có thể làm ra chuyện như vậy được.
- Tần Trần, có chút chuyện không nói lung tung được, ngươi nói Cẩu Húc đạo sư hãm hại ngươi, vậy thì chứng cớ đâu? Cũng không thể nói bởi vì hắn rút trúng ngươi và Tần Phấn đối chiến, thì đại biểu cho việc hắn cấu kết Tần gia, cố tình hãm hại ngươi chứ?
Ở bên cạnh, Phó viện trưởng Cát Hồng trầm giọng nói.
- Ta tất nhiên là có chứng cứ, Chử Viện trưởng, Cát Phó viện trưởng, chỉ cần các ngươi nhìn thẻ bài của ta và Tần phấn, chân tướng sẽ rõ ràng.
Khóe miệng của Tần Trần hiện ra nụ cười nhạt.