Hắn bước vào cảnh giới Vũ Tông cũng đã lâu, chân nguyên trong thân thể, tốc độ tăng lên gần như đã dừng lại.
Hơn nữa hai năm nay, sau khi hắn có được hồ lô màu đen này, thân thể càng ngày càng không thoải mái, thời điểm thôi thúc hồ lô luôn có một cảm giác lo lắng hết lòng, dường như thân thể biến chất vậy, trở nên càng ngày càng trầm trọng.
Nhưng vừa rồi, hắn tu luyện khẩu quyết mà Tần Trần cho, chân nguyên trong thân thể nguyên bản đã dừng lại không biết bao lâu, không ngờ lại bị hắn điều động một lần nữa, có cảm giác kích động và mơ hồ tăng lên.
Đồng thời, trước đó thân thể cực kỳ không thoải mái, bây giờ lại có chút thư giản.
Điều này bảo hắn làm sao không kích động?
Vẻn vẹn chỉ là một đoạn khẩu quyết bình thường, không ngờ lại khiến cho thân thể hắn khổ não nhiều ngày, lần này đã có biến hóa, Đấu Bồng Nhân không dám hoài nghi lời Tần Trần nói nữa.
Thủ đoạn quả thực như thần tích, nghe cũng chưa từng nghe.
Tần Trần khinh thường nhìn khuôn mặt cả kinh của Đấu Bồng Nhân, phảng phất như đang châm biếm hắn không thấy qua việc đời, cười lạnh nói:
- Đoạn khẩu quyết kia có thể giải quyết một phần tai họa ngầm trên người ngươi, nhưng chỉ giải quyết lâm thời, không có cách nào trị tận gốc, chẳng qua có thể để ngươi sống lâu thêm một thời gian mà thôi, không nhiều hơn một năm, ngươi đi đi, bây giờ đi về, còn có thể nắm chặt thời gian xử lý hậu sự, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.
Sắc mặt Đấu Bồng Nhân biến hóa, nội tâm vùng vẫy, hắn do dự rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu, cắn răng nói:
- Ngươi nói chỉ cần ta làm nô bộc ngươi nửa năm, có giữ lời ... không?
Tần Trần nhìn sang, thần tình không hề có biến hóa, dường như đã sớm liệu đến Đấu Bồng Nhân sẽ có phản ứng như thế, cười lạnh nói:
- Bản thiếu nói tự nhiên giữ lời, nhưng ta sợ đến lúc đó ngươi xin ta không nên đuổi ngươi đi.
- Hừ, ngươi cho rằng ta thấp hèn như thế sao?
Trong lòng Đấu Bồng Nhân cả giận nói, không nhịn được khuyên bản thân mình:
- Bất quá là làm nô bộc nửa năm mà thôi, nửa năm sau, chờ tai họa ngầm của mình thật sự giải trừ, sẽ rời khỏi người này, người này cũng không có lý do ngăn mình lại.
Nghĩ tới đây, cuối cùng Đấu Bồng Nhân cắn răng một cái, nói:
- Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng nếu ngươi dám gạt ta, cho dù là truy đuổi ngươi đến chân trời góc biển, ta cũng sẽ giết ngươi.
Đấu Bồng Nhân nói xong câu đó, trong lòng như có một khối đá lớn rơi xuống, không biết vì sao lại dâng lên một tình giải thoát không hiểu, mơ hồ cảm giác bản thân mình dường như đã ra một quyết định trọng yếu nhất trong cuộc đời.
Ngay cả chính hắn cũng tò mò, vì sao mình có cảm giác như vậy.
Tần Trần cười lạnh nói:
- Yên tâm đi, một vốn một lời, vấn đề trên người ngươi cũng không phải khó khăn gì, chẳng qua là vì phòng ngừa ngươi bằng mặt không bằng lòng, bản thiếu sẽ bày một đạo cấm chế ở trên thân thể ngươi, phòng ngừa ngươi đột nhiên phản bội ta.
Vừa dứt tiếng nói, Tần Trần đột nhiên nắn thủ quyết.
Thiên Diễn Cấm Thuật Phong Hồn Quyết.
Vút!
Một đạo lực ngưng linh hồn ngưng tụ ở trong tay Tần Trần, sau đó hóa thành một tia dao động vô hình, tràn vào trong đầu Đấu Bồng Nhân.
- Ngươi…
Đấu Bồng Nhân kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác một cổ lực lượng vô hình hàng lâm ở trong thức hải, sau đó chìm vào linh hồn của mình, biến mất không thấy gì nữa.
Sắc mặt Đấu Bồng Nhân trắng bệch, tuy hắn không rõ Tần Trần làm gì với mình, nhưng sau khi cổ lực lượng này đi vào thân thể, hắn mơ hồ có cảm giác dường như nhất cử nhất động của mình hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của Tần Trần, chỉ cần một ý niệm của đối phương, liền có thể khiến cho linh hồn của mình băng diệt, hồn phi phách tán.
Thời khắc này, trong lòng hắn chẳng những không có oán hận, ngược lại hiện ra vẻ hoảng sợ. Tần Trần rốt cuộc là ai, lại còn có bí thuật bực này.
Bí thuật phong cấm nhằm vào linh hồn, trước kia hắn chỉ thấy qua trong thư tịch, còn ở Đại Uy Vương Triều vẫn chưa từng nghe đến.
- Thôi được rồi, ngươi cũng không cần tuyệt vọng, phong hồn chi thuật của ta chỉ theo dõi cử động của ngươi mà thôi, nếu ngươi làm chuyện bất lợi cho ta, ta chỉ cần kích nổ là có thể để ngươi hồn phi phách tán, linh hồn tịch diệt, thế nhưng ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không vô cớ kích nổ linh hồn của ngươi, hơn nữa chỉ cần thời gian nửa năm vừa đến, ta sẽ thay ngươi giải khai đạo cấm chế này.
Bấy giờ Đấu Bồng Nhân cũng không muốn nói cái gì, hết thảy của hắn đều nằm ở trong tay Tần Trần, căn bản không có vốn liếng cò kè mặc cả.
Tần Trần không để ý tới trong lòng hắn nghĩ như thế nào, giơ tay lên ném ra một lọ đan dược, nói:
- Trước tiên ngươi ăn đan dược này vào, điều trị thương thế trên người một chút, sau đó ta truyền cho ngươi một đoạn khẩu quyết, mỗi ngày tu luyện, tự nhiên có thể hóa giải trùng cổ cấm chế trên người, đồng thời đề thăng tu vi của ngươi.
Đây không ngờ lại là Liệu Thương Đan ngũ phẩm?
Mở bình ngọc ra, một mùi thơm tràn vào xoang mũi, khiến lỗ chân lông cả người bắt đầu thư giãn... khuôn mặt không khỏi hoảng sợ.
Những đan dược này vô cùng mới mẻ, rõ ràng là luyện chế thành công không bao lâu, trong Ngũ quốc không có Luyện Dược Sư ngũ phẩm, ngay cả Đan Các Mục Lãnh Phong cũng chỉ là một vị Luyện Dược Sư tứ phẩm thôi, vậy những thứ đan dược ngũ phẩm tươi mới này là do ai luyện chế?
Không cần suy nghĩ, Đấu Bồng Nhân đã đưa mắt nhìn Tần Trần, trong lòng hoảng sợ, chẳng lẽ tiểu tử này còn là một vị Luyện Dược Sư ngũ phẩm sao?
Giờ khắc này hắn hoàn toàn bái phục rồi.
Một Trận Pháp Đại Sư ngũ giai, hơn nữa còn là một vị Luyện Dược Sư ngũ phẩm, mấu chốt nhất là hắn chỉ là một thiếu niên mới 16 tuổi, thiên phú như vậy, cho dù làm nô bộc cho hắn cũng không có gì mất mặt.
Trong lòng hắn bắt đầu thăng bằng... ngược lại cảm giác mình chiếm được món hời, lập tức không do dự, trực tiếp khoanh chân trị thương.
Tần Trần cũng hơi nhắm mắt, trước đó chiến đấu cùng Đấu Bồng Nhân vô cùng kinh hiểm, hao phí không ít tinh lực, cũng cần khôi phục một phen.
Vẻn vẹn sau một nén nhang, Tần Trần đứng lên, tốc độ hấp thu chân khí thiên địa của Cửu Tinh Thần Đế Quyết cực nhanh, ngắn ngủi trong chốc lát đã khiến cho tình trạng của hắn trở về đỉnh phong.
Còn Đấu Bồng Nhân cũng đồng thời mở hai mắt ra, mặt lộ vẻ vui mừng, đan dược Tần Trần cho hắn vô cùng đáng sợ, cũng trong thời gian một nén nhang đã chữa khỏi thân thể hắn, gần như không có gì đáng ngại nữa rồi.
- Ngươi tránh ra đi, ta thu trận pháp một chút.
Tần Trần đi lên trước, đang chuẩn bị thu hồi đại trận trong rừng, đột nhiên nhíu mày.
Bởi vì hắn cảm thấy trận pháp theo dõi mình đặt trong núi lại lần nữa bị người động vào, hơn nữa số lượng không chỉ một.
Lại có người đến!
Sắc mặt Tần Trần trầm xuống.
Lúc này Đấu Bồng Nhân cũng cảm nhận được xa xa có chân khí dao động, trầm giọng nói:
- Chủ nhân, trước đó lúc ta truy lùng ngươi không hề ẩn tàng dấu vết, chẳng lẽ những người này đi theo ta tới đây?
Hắn vốn nghĩ gọi Tần Trần là chủ nhân, trong lòng mình sẽ không thể nào tiếp thu được, nhưng lúc thật sự xưng hô, không ngờ lại không hề không thoải mái, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy bất ngờ.
- Ha ha ha! Thì ra là các hạ đang truy tung tiểu tử này, quả nhiên thủ đoạn rất tốt.
Đúng lúc này, một tiếng cười to ngạc nhiên chợt vang lên giữa rừng núi.
Xoạt xoạt xoạt!
Mấy hắc ảnh từ trong núi rừng nháy mắt xông ra, ngay lập tức bao vây Đấu Bồng Nhân và Tần Trần lại.