Đây là thứ quỷ gì?
Tần Trần rõ ràng cảm thấy sau khi lấy ra hồ lô màu đen, biểu tình vừa kinh vừa nộ trên mặt Đấu Bồng Nhân liền biến mất, ngược lại lộ ra cười lạnh dữ tợn.
Điều này làm cho Tần Trần cảm giác nặng nề, bề ngoài cho thấy Đấu Bồng Nhân này khẳng định hồ lô màu đen có thể mang đến uy hiếp cho hắn, thậm chí hoàn toàn đánh chết hắn.
Chém.
Không do dự, Tần Trần trực tiếp thôi thúc kiếm gỉ thần bí, hung hăng chém xuống hồ lô màu đen trong tay Đấu Bồng Nhân, chuẩn bị đánh đòn phủ đầu.
Thế nhưng không đợi kiếm quang Tần Trần rơi xuống, Đấu Bồng Nhân cười lạnh, đánh ra mấy thủ quyết.
Vừa rồi hồ lô màu đen còn cực kỳ bình tĩnh, đột nhiên phát ra tiếng nổ vang rền như nước lũ, hơn nữa không ngừng bành trướng, đảo mắt liền biến thành hồ lô to lớn dài chừng hai mét, rộng một mét, hơn nữa hồ lô còn không ngừng trở nên lớn.
Nhìn miệng hồ lô đen ngòm, trong lòng Tần Trần càng bất an, thôi thúc lực lượng kiếm gỉ thần bí, trong nháy mắt đạt đến cực hạn.
Oành!
Kiếm quang sáng chói, trong nháy mắt hóa thành một đạo thất luyện dài đến mấy trượng, quả thực muốn cắt thiên địa thành hai nửa.
Đấu Bồng Nhân thấy Tần Trần ra chiêu thức tàn nhẫn như vậy, không ngờ lại không để ý tới, chỉ vung tay lên, thậm chí không có bất kỳ thủ quyết nào, vô số hắc tuyến chi chít từ bên trong hồ lô của hắn vọt ra.
Những hắc tuyến này có tốc độ cực kỳ kinh người, vừa xuất hiện ở trong không khí, liền mang theo tiếng kêu bén nhọn đâm màng tai, như một đoàn hắc vụ có thể lưu động, trong nháy mắt bọc lại kiếm gỉ thần bí mà Tần Trần đang chém xuống, lập tức cuốn lên giữa không trung.
Oành!
Một kiếm trước đó của Tần Trần có thể nói dùng tất cả lực lượng, kiếm quang sáng chói đừng nói một đoàn hắc vụ, cho dù là một khối huyền thiết cũng có thể bổ thành hai nửa, thế nhưng lúc chém vào trong đoàn hắc vụ thì giống như đá chìm đáy biển, một chút tiếng vang cũng không có.
Đồng thời Tần Trần kinh hãi phát hiện, bản thân mình dùng linh hồn lực khống chế kiếm gỉ thần bí giống như lâm vào vũng bùn, thôi thúc trở nên khó khăn, chân lực phía trên bị tiêu ma nhanh chóng, yếu ớt đến gần như không thể nhận biết.
Nếu như không phải kiếm gỉ thần bí dùng linh hồn lực khống chế, mà là dùng chân lực khống chế, thì đã mất đi liên hệ rồi.
Tần Trần cả kinh thất sắc, vội vàng ngưng thần nhìn lại, ánh mắt lập tức ngưng tụ, cuối cùng hiểu rõ hắc ti tạo thành sương mù này rốt cuộc là vật gì.
Không phải pháp bảo, cũng không phải một loại chân lực nào đó, rõ ràng là từng con côn trùng.
Những con linh trùng này toàn thân đen như mực, ngoại trừ trên trán có một điểm đỏ, những chỗ khác đều đen như mực, đồng thời cả người trải rộng giáp xác, hơn nữa còn có một đôi cánh, dưới xúc tu là răng nanh bén nhọn, càng kỳ quái chính là những con linh trùng này chỉ có một con mắt, ánh mắt cũng có màu đen nhánh, như là một viên hắc bảo thạch cực kỳ nhỏ bé.
Huyết Trùng Nhân Ma, tốt cho một con Huyết Trùng Nhân Ma!
Tần Trần không nói nên lời, Đấu Bồng Nhân này thật đúng là không hề bạc đãi tước hiệu của hắn, trên người quả thực rất nhiều linh trùng.
Trước đó thời điểm ở Vũ thành đã thi triển ra Phệ Khí Nghĩ, phá mở ra đại trận ngũ giai mà bản thân mình liên hiệp với Chu gia để bố trí. Vào lúc vừa mới truy lùng mình, cũng đã thi triển ra Tầm Linh Trùng, không ngờ bây giờ lại thi triển ra côn trùng gớm ghiếc như thế này. Xem ra trên người người này không khỏi có quá nhiều linh trùng kỳ dị rồi.
Hơn nữa Tần Trần có cảm giác đầu linh trùng kỳ dị màu đen có một điểm đỏ trước mặt này có uy lực dường như còn muốn trên cả Phệ Khí Nghĩ bị mình trảm sát khống chế.
Những con linh trùng này tốc độ nhanh vô cùng, chi chít, hơn nữa càng ngày càng nhiều, muốn hoàn toàn nuốt chửng lấy kiếm gỉ thần bí của mình, thậm chí có thể nghe được chiếc khẩu khí cắn lấy kiếm gỉ thần bí, phát ra tiếng động kẽo kẹt, cực kỳ tinh mịn.
Đáng ghét.
Sắc mặt Tần Trần khó coi, những con linh trùng này dường như vĩnh viễn đang gia tăng vậy, đảo mắt biến trở nên to lớn hơn, Tần Trần cảm giác mình khống chế kiếm gỉ thần bí càng lúc càng khó khăn, lực lượng điều động cũng càng lúc càng ít.
Những con linh trùng này tuy vẫn chưa hoàn toàn cướp đi quyền khống chế của mình đối với kiếm gỉ thần bí, nhưng cũng đã ảnh hưởng tới sự khống chế của Tần Trần đối với kiếm gỉ thần bí, dựa theo dưới tình huống như thế, cuối cùng Tần Trần khẳng định hắn sẽ dần mất đi khống chế kiếm gỉ thần bí hoàn toàn, đến lúc đó những con linh trùng này tất nhiên sẽ chuyển mục tiêu sang hắn.
Tuy hắn không biết mức độ lợi hại của những con linh trùng này, nhưng có thể biết là một khi những con linh trùng này tìm được chỗ trống, phá vỡ trận pháp, lao về phía hắn, thì hắn khẳng định ngay cả xương vụn cũng không còn thừa lại.
Trong lòng Tần Trần buồn bực, Huyết Trùng Nhân Ma này quả thực quá biến thái rồi, chỗ nào tìm được nhiều linh trùng đáng sợ như vậy, Tần Trần có thể cảm thụ được những linh trùng này trước mắt vẫn chỉ là ấu thể, một khi trưởng thành khẳng định sẽ giống như Phệ Khí Nghĩ, là hạng cực kỳ nghịch thiên, cho dù tại Vũ vực cũng không phải người bình thường có thể ngăn cản.
Lúc này Tần Trần đã không để ý ra tay đối với Đấu Bồng Nhân rồi, hắn lập tức bắt đầu thôi thúc toàn bộ đại trận, ầm ầm, vô số sát khí lập tức bao phủ nhiều côn trùng màu đen bọc kiếm gỉ thần bí, từng đạo sát khí rơi xuống thật giống như thiên lôi vậy, điên cuồng đánh xuống.
Bùm bùm!
Một lượng lớn côn trùng màu đen lập tức bị sát trận toàn lực thúc giục đánh cho chấn động, nhưng không có một con nào bỏ mình, những sát khí công kích này tương đương với Vũ Tông sơ kỳ, không ngờ không thể phá mở phòng ngự của bọn nó.
Tuy không giết chết những con linh trùng kia, nhưng sự dừng lại ngắn ngủi lập tức bị Tần Trần nắm bắt được cơ hội, kéo một cách đột ngột, rút kiếm gỉ thần bí về từ trong hắc vụ của vô số côn trùng, khống chế nó rơi vào trong tay Tần Trần.
Lúc này Tần Trần vô cùng thấp thỏm và khẩn trương, tuy hình dạng của kiếm gỉ thần bí không dễ nhìn, nhưng lại cực kỳ tiện tay. Tần Trần sử dụng thời gian dài như vậy cũng dùng quen rồi. Nó đồng thời còn có thể mang theo linh hồn lực, thi triển Ngự Kiếm Thuật.
Một khi bị những côn trùng hố quỷ dị này hư hại, bản thân mình còn muốn tìm một thanh bảo binh có thể mang theo linh hồn lực, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy rồi, vừa rơi vào trong tay, lập tức liền đau lòng tra xét.
Khiến Tần Trần vui mừng chính là kiếm gỉ thần bí của mình bị gặm nhắm lâu như vậy nhưng không có chút hư hại, thậm chí ngay cả lớp gỉ phía trên cũng không có rớt.
Chà?
Lúc này Đấu Bồng Nhân cũng nhìn thấy kiếm gỉ thần bí trong tay Tần Trần không hư hại, không khỏi phát ra một tiếng kinh nghi, những con linh trùng này mạnh bao nhiêu không phải là hắn không rõ, bình thường bảo binh ngũ giai bị gặm nhắm lâu như vậy, chỉ sợ cũng phải có điều hư hại, xem ra kiếm gỉ thần bí cực kỳ tầm thường lại không hề bị làm sao cả.
Nhưng hắn cũng chỉ giật mình vậy thôi, sau đó sắc mặt dữ tợn nắn thủ quyết, tay vịn hồ lô màu đen, khống chế những côn trùng màu đen đánh tới Tần Trần.
Ông ông ông ông ông
Tiếng côn trùng kêu vang đầy trời lập tức như động cơ nổ oành đùng vậy, ồn ào vô cùng, hóa thành một đoàn sương mù màu đen lưu động, càn quét về phía Tần Trần.
Hiển nhiên những côn trùng màu đen này đã đặt mục tiêu vào Tần Trần.