- Ha ha, tiểu tử, chỉ bằng chút tu vi của ngươi mà cũng muốn gây tổn thương cho lão phu, đừng có nằm mộng?
Đấu Bồng Nhân cười gằn.
Hắn cực kỳ đắc ý, nhưng trong lòng không dám buông lỏng, xúc tua màu đen múa may lay động, chắn tất cả sát khí và phi đao công kích ở phía ngoài, mình thì thận trọng bảo vệ ở trước mặt Tầm Linh Trùng.
Hiện tại Tầm Linh Trùng là mấu chốt duy nhất có thể để cho hắn phá vỡ trận pháp này, hắn làm sao có thể để cho Tầm Linh Trùng bị nguy hiểm.
Tần Trần cảm giác nặng nề, bởi vì thời gian và tài liệu, hắn bố trí sát trận vẻn vẹn chỉ là sát trận ngũ giai bình thường, đối phó Vũ Tông có thể là không có vấn đề gì, nhưng đối phó với Đấu Bồng Nhân là Vũ Tông hậu kỳ thì còn kém rất nhiều.
Mà phi đao công kích của hắn cũng là căn cứ ngũ giai tinh thần lực của hắn giải phóng ra, về uy lực cũng không cách nào làm thương tổn được đối phương.
Tiếp tục như vậy, một khi cùng với các Tầm Linh Trùng khác tìm được mấu chốt trận pháp, bị đối phương phá vỡ đại trận thì thật phiền toái a.
Nếu khảo hạch tại Cổ Nam Đô trước đó, Tần Trần có thể không có phương pháp khác, chỉ có thể cưỡi Thiết Vũ Ưng lần nữa thoát đi nơi này, nhưng sau khi thông qua Cổ Nam Đô truyền thừa, lúc này Tần Trần lại cười lạnh một tiếng.
- Ngươi cho là mình núp ở trong mai rùa liền bình yên vô sự rồi hả?
Tần Trần châm biếm một tiếng, tay vừa nhấc, một cỗ linh hồn lực cường đại lập tức dung nhập vào trong kiếm gỉ thần bí.
Trong đại trận, thật ra lúc này Đấu Bồng Nhân lo lắng nhất chính là Tần Trần có thể cưỡi Thiết Vũ Ưng bỏ trốn hay không, cứ như vậy, lần sau hắn đuổi tới đối phương còn không biết phải đợi tới khi nào, lại không liệu đến Tần Trần chẳng những không có trốn, ngược lại còn giơ kiếm gỉ thần bí trong tay lên.
- Không phải tiểu tử này muốn đi vào đại trận chém giết cùng mình đó chứ?
Trong lòng Đấu Bồng Nhân lập tức vui mừng, nếu như vậy thì tốt không còn gì bằng rồi, chỉ cần Tần Trần cũng đi vào đại trận, hắn hoàn toàn có năng lực trực tiếp bắt Tần Trần, đến lúc đó cũng không cần thiết phá khai đại trận.
Chỉ có điều hắn còn chưa hết vui mừng, thoáng chốc giật mình.
Chỉ thấy Tần Trần giơ kiếm gỉ thần bí lên, nhưng không hề đi vào trong đại trận, mà là trực tiếp đâm một cái, ném kiếm gỉ thần bí vào trong trận pháp.
Tiểu tử này ngốc hả? Trực tiếp ném vũ khí vào trong đại trận, nghĩ ném một cái là có thể gây bị thương cho mình? Đấu Bồng Nhân không giải thích được, nhưng ngay sau đó trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một chút cảm giác nguy cơ.
Vút!
Kiếm gỉ thần bí đi vào trong đại trận, tốc độ đột nhiên bạo tăng, hóa thành một đạo thất luyện, hung hăng chém tới hắn, phù... một cây xúc tua màu đen trên người hắn bị chém đứt hai phần ba, thiếu chút nữa một kiếm đứt đôi.
Chuyện gì xảy ra? Không đợi Đấu Bồng Nhân kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, chỉ thấy kiếm gỉ thần bí lóe lên kiếm quang, không ngờ tự dưng bay lên lần nữa, chém tới Tầm Linh Trùng trong tay hắn.
- Không.
Tuy không hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng Đấu Bồng Nhân căn bản không kịp phản ứng nữa, vừa bảo hộ Tầm Linh Trùng vừa ngăn cản một kiếm này, kiếm quang rực rỡ, trực tiếp chặt đứt nửa xúc tua của Đấu Bồng Nhân, bổ vào trên hộ tráo bên ngoài Tầm Linh Trùng, thiếu chút nữa chém hộ tráo thành hai khúc.
Đấu Bồng Nhân thất kinh, công kích thật khủng khiếp, giờ khắc này hắn đã phản ứng không kịp là tại sao Tần Trần có thể lăng không khống chế kiếm gỉ thần bí tiến công, vẻ mặt nghiêm túc, đánh nhau cùng Tần Trần chống chế kiếm gỉ thần bí.
Phốc phốc phốc phốc...
Một lượng lớn kiếm quang không ngừng sáng lên, Đấu Bồng Nhân dưới kiếm quang múa may lay động, không ngừng ngăn cản, trong lòng kinh ngạc, đây tột cùng là kiếm pháp gì, lại có thể lăng không ngự kiếm chiến đấu cùng hắn, đây có còn thiên lý nữa hay không?
Càng làm cho Đấu Bồng Nhân kinh hãi là, kiếm quang này uy lực cực mạnh, tuy cũng là lăng không ngự vật, nhưng uy lực so với phi đao lúc trước quả thực không thể giống nhau, chênh lệch quá xa.
Nếu như nói phi đao công kích đối với hắn vẻn vẹn chỉ là tiểu hài tử bay loạn, ngự kiếm công kích này có uy lực mạnh gấp mấy lần, thậm chí có một cổ kiếm ý kinh người từ trong kiếm quang tràn ngập, cùng chân nhân đối chiến quả thực không hề khác gì nhau.
Đây rốt cuộc là kiếm chiêu gì, chẳng lẽ kiếm gỉ thần bí này là chân bảo sao? Nhưng mặc dù là chân bảo, người này trẻ tuổi như vậy, làm sao lại có uy lực như thế? Huống chi chân bảo công kích hoàn toàn dựa vào bản thân chân bảo, dáng vẻ không giống như vậy, thậm chí còn có kiếm ý xuất hiện.
Đấu Bồng Nhân tự xưng là bản thân mình coi như kiến thức rộng rãi, nhưng chưa từng thấy qua kiếm chiêu quỷ dị như vậy, càng làm cho hắn buồn bực là dạng kiếm chiêu này, mặc dù nói đối phương bởi vì thực lực, cũng không thể mang đến cho hắn thương tổn trí mạng, thế nhưng căn bản không cần tự mình xuất thủ, đứng ở ngoài trận pháp khống chế là được rồi, căn bản là đứng ở chỗ bất bại.
Như vậy đánh rơi xuống, còn có phần thắng gì?
Mà càng làm cho Đấu Bồng Nhân kinh hãi chính là, tuy Tần Trần khống chế uy lực kiếm gỉ thần bí cũng không tính quá mạnh, đánh chết hắn gần như không có khả năng, nhưng thời khắc này hắn ở vào trong trận pháp, kết hợp trận pháp và kiếm chiêu hai công kích lớn, hắn chỉ có thể bị động phản kháng.
Vì sao tiểu tử này có nhiều lá bài tẩy đến thế?
Trong lúc Đấu Bồng Nhân kinh ngạc trong lòng, đột nhiên hắn cảm nhận được trong đầu óc choáng váng, một cổ tinh thần lực mạnh mẽ lập tức xông vào đầu óc của hắn.
- Không xong.
Đấu Bồng Nhân cảm thấy kinh hãi, đột nhiên tỉnh ngộ lại, tiểu tử trước mặt này ngoại trừ là Trận Pháp Đại Sư, luyện chế dược đại sư ra, tại phương diện trình độ tinh thần lực cũng cực kỳ đáng sợ, vội vàng thôi thúc ý chí để cho mình từ trong hôn mê tỉnh táo lại.
Hắn mới vừa lấy lại tinh thần, liền thấy một đạo kiếm quang, dĩ nhiên xuất hiện ở thượng không Tầm Linh Trùng, Đấu Bồng Nhân cũng bất chấp do dự, trực tiếp thu hồi Tầm Linh Trùng lại, bấy giờ mới tránh khỏi Tầm Linh Trùng bị đối phương trảm sát, thế nhưng dưới tình huống Tần Trần trảm sát Tầm Linh Trùng không có kết quả, không ngờ lại lợi dụng tinh thần lực xung kích, phát động công kích tấn mãnh tới hắn.
Vẻn vẹn trong khoảnh khắc, trên người Đấu Bồng Nhân liền bị thương, xuất hiện vài vết máu, nếu như không phải hắn phản ứng kịp thời, đồng thời có bảo vật ngăn cản, chỉ sợ mấy kiếm vừa rồi đủ để lấy mạng của hắn rồi.
Đấu Bồng Nhân kinh ngạc, Tần Trần thì ánh mắt u lãnh, hắn điên cuồng thôi thúc tinh thần lực và chân lực, nhiều sát chiêu đồng loạt xuất thủ, quyết định chủ ý ngày hôm nay phải trảm sát Đấu Bồng Nhân ở chỗ này.
Đấu Bồng Nhân thật sự quá mạnh mẽ, chẳng những thực lực kinh người, hơn nữa trên người dường như cũng không ít bảo vật, Tần Trần dám khẳng định, cho dù là Lưu Tiên Tông Cát Huyền và người đội đấu bồng này giao thủ, cũng không phài là đối thủ của người này, khẳng định sẽ bị người này giết chết.
Cao thủ như vậy một lòng muốn đối phó với mình, nếu mình không trảm sát hắn, sau này khẳng định cũng là một họa hại.
- Giỏi lắm tiểu tử, ngươi có khí phách, thật không nghĩ tới ngươi lại có nhiều thủ đoạn như vậy, bổn tọa xem thường ngươi rồi.
Đấu Bồng Nhân lúc này nhìn Tần Trần bằng ánh mắt không còn nhạo báng nữa, chỉ có ngưng trọng và lạnh lùng.
- Chẳng qua là ngươi muốn giết bổn tọa, còn kém xa, bổn tọa được xưng Huyết Trùng Nhân Ma, tràng diện nào mà chưa từng thấy qua, nếu bị ngươi một tiểu tử chưa dứt sữa giết chết ở chỗ này như vậy, chẳng phải để cho người ta cười đến rụng răng sao.
Đấu Bồng Nhân vừa dứt tiếng nói, trong tay đột nhiên xuất hiện một hồ lô màu đen, hồ lô màu đen bị hắn đưa ngang trước người, lập tức tản ra một cổ khí tức quỷ dị.
Huyết Trùng Nhân Ma? Cho đến lúc này Tần Trần mới biết bí danh của Đấu Bồng Nhân, chỉ có điều hiện tại hắn đã không còn thời gian quan tâm đến những thứ này, chỉ thấy trong đại trận, Đấu Bồng Nhân lấy ra hồ lô, sau đó ngay lập tức mở nút lọ hồ lô ra, cửa động sâu sắc ấy đột nhiên gây cho Tần Trần một cảm giác cực kỳ không thoải mái, cả người nổi một lớp da gà.