Vũ Thần Chúa Tể

Chương 54: Thiện ác chi gian

Chương Trước Chương Tiếp

Trong sát na, cả lôi đài hóa thành hỏa sơn luyện ngục, hỏa diễm cuồng bạo phóng lên cao, đốt cháy hư không làm nó nổ lên tí tách.

- Chết đi cho ta!

Tần Phấn công xuống như một đại bằng, không thể cản phá. Sau khi Thập Tam Điệp Lãng Quyền dung hợp tam quyền, liền phát ra công kích chí mạng đến chỗ Tần Trần.

- Đến lúc rồi!

Tần Trần không muốn dây dưa tiếp với Tần Phấn, nên hắn hít sâu một hơi, đặt hai tay nằm ngang trước ngực, vận chuyển Cửu Tinh Thần Đế Quyết bổ ra một chưởng.

Thình thịch!

Đối mặt với mười ba quyền liên tiếp mà Tần Phấn công kích, sau cùng Tần Trần chỉ vung một chưởng, quyền uy không hề có chút uy thế nào xâm nhập vào trong hỏa diễm cuồng bạo, sau đó phát ra tiếng vang ầm ầm kinh thiên.

Sau một khắc, hỏa diễm khắp bầu trời tiêu tán sạch sẽ, Tần Phấn cường thế bá đạo thì văng lên không trung, như diều đứt dây, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.

- Ta... ta không thua!

Tần Phấn lộ ra vẻ mặt không cam lòng, mạnh mẽ xoay người giữa không trung, lần nữa tấn công xuống, như liệp ưng vồ mồi, một kích liều mạng.

- Hừ!

Tần Trần hừ lạnh một tiếng, hai tay hòa thành đao chưởng, liên tục bổ ba cái vào không trung.

Ken két két!

Ba chưởng này một chưởng bổ vào tay trái, một chưởng bổ vào tay phải, còn một chưởng vỗ lên ngực của Tần Phấn, cơ hồ giống lúc trước Tần Phấn đánh Trương Anh như đúc.

Tiếng xương cốt vỡ vụn truyền ra, Tần Phấn ngửa mặt lên trời phun một ngụm máu tươi, lộn ngược hơn mười mét trên không trung, mới nặng nề rơi xuống lôi đài.

- Thắng!

Tần Nguyệt Trì từ đầu tới cuối rất khẩn trương, chợt nàng đứng dậy, tảng đá trong lòng rơi xuống, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười.

- Làm sao có thể như vậy? Phấn nhi lại thua?

Triệu Phượng đứng bật dậy, một tiếng răng rắc, chỉ thấy bàn ghế bên cạnh đã bị nàng bóp thành phấn vụn, vụn gỗ bay tung tóe.

- Phu nhân...

Tần Dũng trợn to mắt, cũng không thể nào tin những gì mình nhìn thấy.

Một phía khác.

- Ta biết ngay, người thắng nhất định là Tần Trần.

Ngụy Chân lộ ra vẻ hoảng sợ, ngưng trọng nhìn Tần Trần, sâu trong mắt hiện ra kiêng kỵ vô hạn.

Bên cạnh, chân mày của Lý Thanh Phong hơi nhíu lại, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Tần Trần.

Trên lôi đài.

Cẩu Húc hoảng sợ nhìn một màn trước mắt, ngay cả tuyên bố kết quả thi đấu cũng quên mất.

Vở kịch hoàn toàn không theo kịch bản a, không phải là Tần Phấn sẽ đánh bại Tần Trần sao?

Sau hồi lâu, hắn mới phục hồi tinh thần lại, đau khổ tuyên bố:

- Tần Trần, thắng!

Tần Trần khinh thường nhìn Tần Phấn, trong mắt lóe lên vẻ thương hại, lạnh lùng nói:

- Ba chưởng lúc nảy, là báo thú cho Trương Anh. Tần Phấn, phế vật thật sự chính là ngươi, nếu không có Tần gia thì ngươi chẳng là cái thá gì cả.

Lời nói của Tần Trần như đao nhọn hung hăng đâm vào trong lòng Tần Phấn.

- Không, ta không thua, ta sao có thể thua chứ, thua là ngươi mới đúng!

Nhìn bóng lưng của Tần Trần đang đi xuống lôi đài, trong mắt Tần Phấn đột nhiên lóe lên vẻ oán độc, tức giận hét lớn một tiếng, hai chân hóa thành độc long, hung ác mà tàn nhẫn đá vào phía sau Tần Trần.

Tần Trần phế bỏ hai tay của Tần Phấn, nhưng lại không phế bỏ hai chân, cho nên hai chân hắn vẫn có lực lượng cường đại.

Võ giả ở trên sân thấy một màn này thì đều biến sắc.

Phải biết thi đấu đã kết thúc, lúc này Tần Trần đang đưa lưng về phía Tần Phấn, rảo bước đi xuống lôi đài, hơn nữa Tần Phấn công kích là công kích Thiên Tâm Mạch ở sau lưng.

Nếu một cước này thật đạp trúng, Tần Trần chắc chắn phải chết, Tần Phấn thật muốn mạng của Tần Trần.

- Dừng tay!

- Lớn mật!

Giờ khắc này, vẻ mặt đám người Cát Hồng đều biến đổi, Tần Nguyệt Trì càng đứng phắc dậy, trong mắt lộ ra sợ hãi, đang muốn xông ra ngoài.

Thế như không kịp, thời điểm mọi người phát hiện thì hai chân của Tần Phấn đã tiếp cận sau lưng Tần Trần.

Không ai ngờ được sau khi thi đấu kết thúc, Tần Phấn sẽ hạ sát thủ tập kích sau lưng.

Bây giờ người duy nhất có thể cản chuyện này là trọng tài Cẩu Húc đang đứng gần trong gan tấc.

Nhưng lúc này Cẩu Húc giống như bị dọa sợ, hoàn toàn không có chút phản ứng nào.

Vì thế mọi người chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn hai chân Tần Phấn đạp về phía sau lưng Tần Trần.

Ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc...

- Thái Tổ Trường Quyền!

Tần Trần tựa như đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra, như có thần chỉ điểm, hắn xoay người tung ra một quyền đánh vào trên bụng, chỗ đan điền của Tần Phấn.

- Thình thịch!

Hai mắt Tần Phấn trừng lớn, như một cái túi rách bay ra ngoài, tốc độ còn nhanh hơn trước kia, sau đó trầm trọng ngã trên mặt đất.

- Đan điền... đan điền của ta. Khí hải của ta, không...

Tần Phấn bò dậy một cách khó khăn, sau đó hoảng sợ kêu lớn

Khó khăn lắm Tần Phấn mới được dậy được. Lúc này hắn hoảng sợ hô to, sau đó ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi đen kịt, giống như quả bóng cao su hết hơi, cả người lập tức xụi lơ, nằm tê liệt trên mặt đất.

Một quyền kia của Tần Trần đã đánh nát khí hải của hắn, làm cho hắn trở thành phế nhân.

Tần Trần nhìn Tần Phấn đang bi thương, lắc đầu cười lạnh.

Tỷ thí trong kỳ thi của Thiên Tinh Học Viên có nghiêm cấm học viên làm người khác tàn phế. Sở dĩ Tần Trần không phế hai chân của Tần Phấn, là vì muốn xem xem tên này có tập kích mình hay không.

Nếu Tần Phấn không tập kích mình, thì trận đấu này dừng ở đây, nhưng nếu Tần Phấn dám đánh lén, như vậy Tần Trần sẽ có cơ hội phế bỏ đối phương mà không có bất luận ai chỉ trích hắn.

Có thể nói Tần Trần đã cho Tần Phấn cơ hội, cơ hội thiện ác chi gian.

Thế nhưng…

Tần Phấn đã chọn ác.

Hắn chọn như thế thì cũng như chọn vào địa ngục.

- Phấn nhi!

Trên khán đài, Triệu Phượng đứng dậy, vội vàng chạy về phía lôi đài.

- Phu nhân.

Tần Dũng kinh hô một tiếng, thân hình thoắt một cái cũng phi vào lôi đài.

Lúc này Triệu Phượng đã nâng Tần Phấn dậy, vội vàng lấy mấy viên đan được trên người cho vào trong miệng Tần Phấn để hắn ăn. Nhìn Tần Phấn cả người đầm đìa máu tươi, tim Triệu Phượng như đao cắt.

- Nương, hài nhi... Khí hải của hài nhi bị phế rồi... Hài nhi...trở thành phế nhân rồi!

Tần Phấn thây Triệu Phượng thì lập tức khóc rống lên.

- Ah!

Triệu Phượng gào lên thê lương, trong lòng rỉ máu tươi, trâm cài tóc trên đầu nàng tán loạn, nàng nhìn Tần Trần oán độc, hét giận dữ:

- Tần Dũng, mau giết hắn, giết tên tiện chủng này.

- Vâng! Phu nhân!

Tần Dũng lớn tiếng thét lên, cả người thoắt một cái đã tới trước người Tần Trần, một chưởng đập xuống đỉnh đầu Tần Trần.

Ầm!

Tu vi Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong thỏa thích phóng ra, kình khí cường bạo như hải dương mênh mông bao phủ tới chỗ Tần Trần. Một kích này cho thấy dù là một khối thiết thạch cũng sẽ bị đánh vỡ nát, không nghi ngờ chút nào.

Tình huống liên tiếp xảy ra trên lôi đài làm cho mọi người không kịp phản ứng.

- Dừng tay cho ta!

Trên đài thủ tịch, Viện trưởng Thiên Tinh Học Viện Chử Vĩ Thần giận tím mặt, khí thế cường bạo từ trên người hắn cuồn cuộn phóng ra, đồng thời thả người đập xuống.

Giận!

Tức giận!

Chử Vĩ Thần làm sao cũng không ngờ đến trong kỳ thi cuối năm sẽ gặp phải chuyện như vậy.

Chẳng những có học viên đánh lén sau khi trận đấu kết thúc, còn có cường giả bên ngoài kích sát học viên của Thiên Tinh Học Viện ngay trước mặt tất cả mọi người.

Hành vi coi trời bằng vung này đã kích lên lửa giận trong lòng Chử Vĩ Thần.

Không trừng trị một phen, bọn người này sẽ nghĩ kỳ thi cuối năm của Thiên Tinh Học Viên là chỗ cho bọn họ diễn võ dương oai?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️