Tần Trần tìm trên người ước chừng nửa nén hương thời gian, cũng không tìm được bất kỳ ấn ký nào.
- Xem ra trên người của ta không có truy lùng ấn ký, thế nhưng cảm giác này là chuyện gì xảy ra?
Theo Tần Trần tìm, cảm giác không thoải mái đó cũng không vì vậy mà biến mất, ngược lại là càng ngày càng sâu.
Tần Trần biết nhất định là chỗ đó có vấn đề, chỉ có điều bản thân mình không có phát hiện mà thôi.
- Trước cấp trị thương cho Thiết Vũ Ưng rồi nói sau.
Tần Trần lấy ra một số đan dược cho Thiết Vũ Ưng ăn, Thiết Vũ Ưng cọ cọ vào người hắn mấy cái, sau đó ngoan ngoãn chạy đi trị thương.
Tần Trần lại lấy ra một số vật liệu, nhanh chóng khắc họa trận bàn và trận kỳ, thủ pháp của hắn nhanh chóng, tinh thần lực ngũ giai dung nhập vào, từng cây trận kỳ nhanh chóng tạo thành.
Nếu như thời khắc này có Trận Pháp Đại Sư nhìn thấy động tác của Tần Trần, khẳng định sẽ thất kinh, bởi vì Tần Trần khắc trận bàn tốc độ thật sự là quá là nhanh, mặc dù chỉ là trận kỳ ngũ giai, thế nhưng vô luận là tốc độ hay là chất lượng đều hơn xa trình độ trận pháp sư ngũ giai bình thường.
Mỗi lần luyện chế xong một cây trận kỳ, Tần Trần liền ném vào trong núi rừng phía trước, thần kỳ thay, theo từng cây trận kỳ cắm xuống, trận kỳ vốn có thể thấy rõ ràng không ngờ lại ẩn vào trong rừng núi, đừng nói nhìn bằng mắt thường không thấy, cho dù là tinh thần lực ngũ giai cũng rất khó phát hiện.
Không sai, bây giờ Tần Trần đang bố trí một khốn trận ngũ giai, hắn cảm thấy không thoải mái, liền suy đoán nhất định là có vấn đề gì, nhưng lại không tìm được nguồn gốc không thoải mái, nếu như không giải quyết chuyện này, kế tiếp khẳng định sẽ ảnh hưởng tới hành động của hắn, vì thế Tần Trần không nói hai lời, lập tức liền chuẩn bị bày một cái bẫy ở chỗ này.
Bởi vì hắn biết rõ, với thực lực của hắn bây giờ, Vũ Tông sơ kỳ bình thường căn bản không dám đến truy lùng hắn, dám xuống tay với hắn chí ít cũng là Vũ Tông trung kỳ, thậm chí còn có thể là Vũ Tông hậu kỳ.
Thế nhưng cao nhất là Vũ Tông hậu kỳ rồi, bởi vì giờ này sự tình Cổ Nam Đô vừa mới trôi qua hai ba ngày, cho dù tin tức thông qua một số con đường truyền về Đại Uy Vương Triều, cường giả Vũ Tôn của Đại Uy Vương Triều còn không kịp chạy tới trong thời gian ngắn như vậy.
Nói cách khác truy lùng hắn tối đa chỉ là Vũ Tông hậu kỳ.
Tuy bây giờ hắn chưa phải là đối thủ của Vũ Tông hậu kỳ, thế nhưng nếu như cộng thêm trận pháp cùng với thủ đoạn khác, chưa chắc không thể hung hăng dạy dỗ đối phương một phen, nhưng nếu bây giờ không giải quyết vấn đề dứt điểm, một khi đến Đại Uy Vương Triều, hấp dẫn Vũ Tôn đến, Tần Trần dám khẳng định cho dù bản thân mình dùng hết toàn bộ thủ đoạn, cũng không thể là đối thủ của Vũ Tôn, đến lúc đó, mình muốn tháo chạy cũng không có cơ hội.
Nghĩ tới chỗ nầy, Tần Trần lại tăng nhanh tốc độ luyện chế trận kỳ, từng quả trận kỳ của hắn luyện chế xuống, đua nhau tập trung đầu nhập phân bản trong trận pháp, rất nhanh công phu, một khốn trận ngũ giai đã thành hình.
Thế nhưng Tần Trần không hề dừng tay, sau khi bố trí xong khốn trận, hắn lại bắt đầu bố trí sát trận thứ hai trên cơ sở khốn trận.
Khốn trận cũng chỉ có năng lực vây khốn đối thủ, nhưng sát trận lại có thể tấn công đối thủ, làm cho đối phương thương tổn.
Trong khi Tần Trần bố trí trận pháp, trong một chỗ núi rừng cách nơi này mấy trăm dặm, Đấu Bồng Nhân đang cấp tốc bay vút.
- Tiểu tử này thật đúng là có thể chạy, quả thực mệt chết ta.
Đấu Bồng Nhân gương mặt âm úc, cả người thở hồng hộc, Tần Trần cưỡi Thiết Vũ Ưng là bực nào tốc độ, một ngày thời gian, ít nhất tương đương với một vị Vũ Tông toàn lực chạy trốn một ngày.
Mấu chốt là, đối phương một mực bay trên trời, cho dù Đấu Bồng Nhân truy lùng được Tần Trần, cũng không thể nào cho Tần Trần thương tổn gì.
Nhưng Đấu Bồng Nhân xông xáo qua dãy núi Hắc Lĩnh rất rõ ràng, Thiết Vũ Ưng của Tần Trần không có khả năng một mực bay lượn trên bầu trời, trước đó không nói Thiết Vũ Ưng có thể lực này hay không, chỉ tính riêng về phi hành huyết thú trên không dãy núi Hắc Lĩnh, cũng đủ để cho đối phương mệt mỏi rồi.
Một khi Thiết Vũ Ưng bị thương, hoặc gặp nguy hiểm, khẳng định sẽ đáp xuống, đi vào núi rừng.
Đấu Bồng Nhân hiểu điều này, vì vậy hai ngày nay một mực gắt gao đi theo Tần Trần, cũng may hắn sớm đi vào dãy núi Hoành Lĩnh trước Tần Trần, hơn nữa có Tầm Linh Trùng, không đến mức mất đi phương vị của Tần Trần, nếu không liên tục hai ngày truy lùng hắn đã sớm buông tha.
Mặc dù vậy, hai ngày này truy lùng, Đấu Bồng Nhân cũng mệt đứt hơi, vì không đến mức truy tìm Tần Trần, hắn căn bản không có suy tính đi như thế nào thì thuận tiện, một đường đấu đá lung tung, cũng gặp phải không ít huyết thú ngăn trở, nếu không có thực lực cường đại, e là hắn sớm đã không giữ kiên trì nổi, nhưng cuối cùng vẫn mệt quá sức, liên tục hai ngày truy lùng là một thử thách to lớn đối với thân thể.
Đấu Bồng Nhân truy lùng mỗi hai canh giờ đều nghỉ ngơi một chút, trước đó vừa mới đến thời gian nghỉ ngơi, Tầm Linh Trùng đột nhiên hưng phấn lên, Đấu Bồng Nhân lập tức hiểu rõ, Tầm Linh Trùng hẳn là cảm ứng được Thiết Vũ Ưng, hẳn ở trước cách đó không xa, hơn nữa, rất có thể Thiết Vũ Ưng đã rơi vào trong dãy núi Hoành Lĩnh.
Thật vất vả gặp được một cơ hội như vậy, Đấu Bồng Nhân như thế nào chịu bỏ qua, tự nhiên toàn lực thôi thúc chân lực, điên cuồng truy lùng đến.
Hắn biết rõ, nếu như cơ hội này mất đi, lần sau muốn đợi thêm Thiết Vũ Ưng hạ xuống, chỉ sợ không biết phải đợi tới khi nào vậy.
- Hừ, tiểu tử kia thật khiến ta chạy tốt a, chờ lão phu bắt được, chẳng những đoạt lại Thanh Liên Yêu Hỏa trên người hắn, tra hỏi ra bảo vật Cổ Nam Đô truyền thừa, càng phải hành hạ hắn cho hả dạ, mới có thể giải mối hận trong lòng của ta.
Đấu Bồng Nhân ánh mắt âm lãnh, cả người sát khí giống như thực chất, khiến người ta không rét mà run.
Đấu Bồng Nhân không biết là, thời điểm hắn truy lùng Tần Trần, thời khắc này, một chỗ núi rừng cách hắn hơn ngàn dặm, vài tên Hắc y nhân cũng theo sát đến.
Chính là đám người Huyết Ma Giáo.
- Dấu vết ở phía trước, người này mới qua một hai canh giờ, chúng ta tiếp tục đi theo.
Hắc y nhân dẫn đầu khẽ quát một tiếng, liếc nhìn dấu vết trong núi rừng, nhanh chóng truy lùng đi.
Một Hắc y nhân khác buồn bực nói:
- Đại ca, vì sao người này chạy nhanh như vậy, không phải chỉ là một võ giả Huyền cấp sao? Cho dù thực lực có thể so sánh cùng Vũ Tông sơ kỳ, tốc độ cũng không có khả năng nhanh như vậy a? Có phải chúng ta truy lùng sai rồi hay không?
Vài tên Hắc y nhân đều mệt mỏi quá đỗi, ai cũng đều sắp điên rồi.
Thật ra bọn họ vốn hoàn toàn không biết dấu vết của Tần Trần.
Tuy Huyết Ma Giáo có một bộ phương pháp truy lùng của mình, thế nhưng Tần Trần cưỡi chính là phi hành huyết thú, cho dù Huyết Ma Giáo lại có biện pháp, cũng không có khả năng nhìn thẳng mục tiêu trong không.
Thế nhưng may mắn thay Đấu Bồng Nhân vì truy lùng đến Tần Trần, căn bản không có thời gian che giấu hành tích của mình, có đôi khi vì phòng ngừa bị mất mục tiêu, hắn điên cuồng chạy đi, tự nhiên để lại không ít ấn ký rõ ràng.
Những ấn ký này bị nhóm người Huyết Ma Giáo đang tìm tòi ở gần đấy phát hiện được, mấy người mặc dù không biết đây có phải là dấu vết Tần Trần đi ngang qua hay không, nhưng trong thời điểm này, chỉ có thể còn nước còn tát, lập tức theo sau.
Ai ngờ truy đuổi chính là hai ngày, mệt đến nỗi hai cái đùi muốn run lên.
- Bất kể có phải là tiểu tử kia hay không, chúng ta cũng phải đi theo, thật vất vả mới có một chút đầu mối như vậy, tuyệt không thể mất dấu ở chỗ này.
Hắc y nhân đầu lĩnh cắn răng nói, trong lòng buồn bực muốn ói ra huyết.