- Rất có thể.
Một vị Hắc y nhân gật đầu:
- Từ khi tiểu tử kia đáp ứng giữa hắn và mấy đại tông môn Huyền Châu là ân oán cá nhân, hắn liền hết sức giảo hoạt, biết có rất nhiều người theo dõi hắn, cho nên cố ý không đi cùng người Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa.
Quỷ ảnh nghi ngờ nói:
- Thế nhưng trưởng lão, Tần Trần khẳng định không thể lưu tại Ngũ quốc, với tu vi của hắn bây giờ, tiếp tục dừng lại ở Ngũ quốc căn bản là lãng phí thiên phú và thời gian, nhưng nếu hắn không theo quan đạo mà Đan Các và người của Huyết Mạch Thánh Địa từng đi, với tu vi Huyền cấp của hắn, làm sao có thể từ Ngũ quốc tiến vào Đại Uy Vương Triều? Một thân một mình đi ngang qua dãy núi Hắc Lĩnh này, không phải là đang tìm chết sao?
- Chuyện này cũng không chắc.
Hắc y nhân dẫn đầu cười lạnh, nói:
- Tần Trần có thể đánh bại Ma Lệ, còn có Lưu Tiên Tông Lý Thần Phong, có thể thấy toàn thân thực lực đã sớm vượt qua Vũ Tông sơ kỳ bình thường, mặc dù tu vi chỉ là Huyền cấp hậu kỳ đỉnh phong, nhưng chỉ sợ chỉ có Vũ Tông trung kỳ mới có thể đối địch cùng hắn, muốn đánh chết hắn thì chỉ có Vũ Tông hậu kỳ mới có khả năng này, tu vi bực này, xuyên qua dãy núi Hắc Lĩnh cũng không phải là không thành công, có điều chỉ có thể dọc theo sơn đạo phụ cận núi này, không thể xâm nhập dãy núi Hắc Lĩnh quá xa mà thôi.
- Vậy ý của ngài, Tần Trần thật ra là ở trong sơn lâm phụ cận sơn đạo?
Hai mắt quỷ ảnh sáng ngời.
- Rất có khả năng này.
Hắc y nhân dẫn đầu gật đầu.
Trong mắt Ma Lệ cũng bắn ra quang mang âm lãnh, nói:
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
- Tự nhiên không thể để cho tiểu tử này bình yên rời đi, từ Ma Lệ ngươi lấy được bí kỹ tình toán, Tần Trần được truyền thừa thậm chí đã vượt qua công pháp Địa giai thông thường, quan trọng nhất là rất có thể công pháp, võ kỹ người này lấy được cũng không phải công pháp, võ kỹ bình thường, mà là một môn bí kỹ cực kỳ cường đại, những thứ này Huyết Ma Giáo chúng ta cũng cực kỳ thưa thớt, tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Vậy còn chờ gì?
Ma Lệ hưng phấn, cả người tản ra sát khí âm lãnh.
Cuối cùng so tài lôi đài hắn vẫn bại bởi Tần Trần, canh cánh trong lòng, hơn nữa Tần Trần cự tuyệt lời mời mọc của Huyết Ma Giáo bọn họ, trong lòng đã sớm vô cùng khó chịu.
Hắc y nhân dẫn đầu thấy Ma Lệ có vẻ hưng phấn, lập tức liền tạt cho hắn một chậu nước lạnh:
- Ma Lệ, ngươi không thể đi, ta sẽ dẫn ngươi và đám người quỷ ảnh sớm về tới phân đà, về phần chuyện đuổi giết Tần Trần, ngươi không cần phải để ý đến.
- Tại sao?
Ma Lệ không cam lòng nhìn Hắc y nhân dẫn đầu, tại sao không cho hắn tham dự đến đó?
Hắc y nhân trầm giọng nói:
- Ma Lệ, ngươi cần phải rõ ràng, ngươi cũng lấy được không ít chỗ tốt từ trong Cổ Nam Đô, có thể nói, ngươi bây giờ là giáo tử ưu tú nhất của phân đà chúng ta, so sánh với việc đuổi giết Tần Trần mà nói, ngươi mới là trọng yếu nhất, vì thế an nguy của ngươi nhất định phải đặt ở vị trí thứ nhất, ngươi phải rất rõ ràng phân đà chúng ta bây giờ địa vị ở bên trong giáo, hiện tại Thánh giáo vừa mới sống lại, chính là thời điểm nghỉ ngơi dưỡng sức, ngươi thật vất vả khiến cho chúng ta thấy được hy vọng, ta không hy vọng ngươi bởi vì đuổi giết Tần Trần mà xảy ra bất ngờ nào.
- Nhưng thưa trưởng lão…
- Không nhưng gì cả.
Hắc y nhân thấy Ma Lệ còn muốn nói điều gì, lập tức ngắt lời hắn:
- Ta phải dẫn ngươi an toàn về phân đà, nếu không đà chủ trách tội xuống, ta cũng gánh không nổi.
- Vậy... Được thôi.
Ma Lệ không cam lòng thở dài, hắn cũng biết, một khi trưởng lão quyết định chuyện kế tiếp là hắn không cải biến được .
- Như vậy hai vị chấp sự Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa? Lúc trước tại Cổ Nam Đô thật không ngờ lớn lối, không bằng...
Nhìn đám người Hướng Vấn Thiên và Mục Lãnh Phong phía dưới sơn đạo, Ma Lệ lập tức làm một động tác cắt cổ, cả người tỏa ra hàn khí.
Hắc y nhân lắc đầu:
- Không được lỗ mãng, Thánh giáo ta mới vừa phát triển, đà chủ cơ bản còn đang ngủ say, thực lực còn lâu mới được như xưa, hiện tại Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa đã biết được sự hiện hữu của chúng ta, chỉ có điều một mực không động thủ với chúng ta. Nếu như chúng ta giết người của bọn họ, một khi bị bọn họ tra được, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của đà chủ, đến lúc đó, chúng ta chính là tội nhân của Thánh giáo.
- Vậy trước tiên thả bọn họ một con đường sống.
Ma Lệ hừ lạnh một tiếng.
Hắc y nhân dẫn đầu xoay người nói với Hắc y nhân còn lại:
- Ta dẫn bọn Ma Lệ trở về phân đà trước, mấy người các ngươi ở nơi phụ cận sơn đạo này tìm tòi Tần Trần, nhớ kỹ, một khi gặp được đối phương, có thể bắt sống thì bắt sống, không thể bắt sống, đáng giết sẽ giết. Nhưng nhất định phải chiếm được bí tịch truyền thừa người này có được từ Cổ Nam Đô, nhớ chưa?
- Vâng.
Vài tên Hắc y nhân còn lại khẽ quát một tiếng, khóe miệng cười lạnh, trong nháy mắt lướt vào trong rừng núi, biến mất không thấy, từng tên một thân hình vẫn còn giống như quỷ mị.
Trên không dãy núi Hắc Lĩnh, Thiết Vũ Ưng mang theo Tần Trần, cấp tốc bay vút.
Lúc này trên người Thiết Vũ Ưng hơi có chút thảm hại, lông chim ít đi không ít, thậm chí còn có chút vết thương, trạng thái tinh thần cũng không được khá lắm.
Tần Trần không ngờ phi cầm huyết thú trên dãy núi Hắc Lĩnh rất nhiều, dọc theo đường đi, ít nhất hắn đã tao ngộ mấy lần tập kích, trong đó không ít đều là huyết thú cấp bốn, thậm chí có một lần, Tần Trần còn chứng kiến một con huyết thú ngũ giai, nếu không phải linh hồn lực của hắn nhạy cảm, tránh thoát thật sớm, một khi bị đối phương để mắt tới, chỉ sợ sẽ dữ nhiều lành ít.
Dù vậy, sau một phen chiến đấu, Tần Trần tuần phục Thiết Vũ Ưng cũng đã vết thương chồng chất, cực kỳ mệt mỏi.
- Không được, hiện tại trạng thái của Thiết Vũ Ưng rất kém cỏi, tiếp tục phi hành như vậy, một khi lại bị một đám phi cầm huyết thú cấp bốn vây khốn, hoặc là gặp phải phi cầm huyết thú cấp năm, như vậy thì hoàn toàn trốn không thoát rồi.
Mặc dù Tần Trần có trình độ rất mạnh ở phương diện thuần thú, thế nhưng thuần phục huyết thú, trước hết vây khốn huyết thú, lại bố trí cấm chế, toàn bộ quá trình vô cùng rườm rà chứ không phải chuyện đơn giản, trong quá trình chiến đấu, hoàn toàn không có khả năng.
Một khi Thiết Vũ Ưng không kiên trì nổi, từ trên cao té xuống, mặc dù có Ngự Kiếm Thuật, Tần Trần cũng không dám mạo hiểm.
Hô!
Tần Trần lập tức điều khiển Thiết Vũ Ưng rơi xuống trong dãy núi Hắc Lĩnh, vừa hạ xuống, một cổ khí tức ẩm ướt tràn vào xoang mũi Tần Trần.
Bởi vì dấu vết người rất hiếm, khắp núi rừng vô cùng cổ xưa, hơi có chút cảm giác u ám.
Khi Tần Trần đáp xuống, hắn đột nhiên có một cảm giác không thoải mái, dường như mình bị thứ gì tập trung vào vậy.
Trong lòng lập tức cảnh giác, chuyện gì xảy ra? Tại sao mình có cảm giác này?
Tu luyện Cửu Tinh Thần Đế Quyết hơn nữa linh hồn lực đạt đến trình độ tụ hồn ngưng hình, Tần Trần vô cùng tín nhiệm đối với cảm giác của mình, loại cảm giác trong chỗ u minh này tuyệt đối không phải tin đồn vô căn cứ, mà là khẳng định chỗ đó có vấn đề.
- Chẳng lẽ có người hạ cấm chế hoặc dấu hiệu truy lùng mình?
Tần Trần nhíu mày, lập tức thôi thúc tinh thần lực tìm tòi trên người.