Sơn Hà Môn.
- Tần Trần thật to gan, dám giết trưởng lão và đệ tử Sơn Hà Môn ta, quả thực coi trời bằng vung, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng có người của Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa bảo vệ là có thể nghịch thiên sao?
Sơn Hà Môn môn chủ đột nhiên giận dữ, tiếng rung đại điện.
- Môn chủ, chúng ta làm sao bây giờ?
- Truyền hiệu lệnh ta, tất cả đệ tử Sơn Hà Môn lập tức xuất phát, đi tới trước biên giới Huyền Châu và Ngũ quốc tìm Tần Trần. Một khi có tin tức, lập tức xuất thủ, cần phải tìm được Tần Trần trước Lưu Tiên Tông, nếu không Sơn Hà Môn nếu chúng ta muốn báo thù, chỉ sợ một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có.
- Vâng.
Rất nhiều trưởng lão Sơn Hà Môn, từng người một ánh mắt lạnh như băng.
- Nhớ kỹ, gặp được Tần Trần không nên giết chết hắn, phải dẫn hắn còn sống quay về, cho dù không dẫn về, cũng nhất định phải lấy cho được bí tịch hắn có được từ trong Cổ Nam Đô về, người này giết trưởng lão Sơn Hà Môn ta, chúng ta sao có thể khiến cho hắn chết một cách dễ dàng như vậy, nhất định phải đòi lại một chút lợi tức từ trên người hắn.
Sơn Hà Môn môn chủ ánh mắt u lãnh nói.
- Vâng.
Lập tức, Sơn Hà Môn môn chủ mang theo nhiều đệ tử và trưởng lão ly khai Sơn môn, nhanh chóng đi tới trước biên giới Ngũ quốc.
Không chỉ là Sơn Hà Môn, Thiên Ưng Cốc cốc chủ nhận được tin tức sau đó cũng xuất động ngay lập tức, toàn bộ Thiên Ưng Cốc đệ tử gần như dốc toàn bộ lực lượng.
Mục đích của bọn hắn rất đơn giản, ngoại trừ đối phó Tần Trần ra, cần phải đoạt được bí tịch Trần Trần lấy được bên trong di tích Cổ Nam Đô.
Trên thực tế, bọn họ thậm chí may mắn, ba đại thế lực bọn họ có tư cách đối phó Tần Trần.
Đây chính là đệ nhất thiên tài Cổ Nam Đô truyền thừa a, căn cứ theo tin tức, trong mười hai người tiếp thụ truyền thừa, người kém nhất cũng đã nhận được công pháp Địa giai bậc trung, căn cứ theo tình huống của Tần Trần, có thể người này lấy được công pháp Địa giai thượng đẳng, thậm chí vượt qua Địa giai.
Chỉ ngẫm nghĩ thôi cũng khiến cho bọn họ kích động sức nóng như lửa vạn phần.
Nhưng người Thiên Ưng Cốc và Sơn Hà Môn rất rõ ràng, muốn có được bí tịch, nhất định phải bắt được Tần Trần trước Lưu Tiên Tông, nếu không, một khi Tần Trần rơi vào trong tay Lưu Tiên Tông, như vậy sẽ không hề liên quan gì tới bọn họ nữa rồi, với thực lực của bọn họ, căn bản không thể nào đối kháng cùng Lưu Tiên Tông.
Tuy ngoại trừ Thiên Ưng Cốc ra, những Đại Uy Vương Triều khác cũng không có lý do đối phó Tần Trần, thế nhưng sau khi tin tức truyền vào Đại Uy Vương Triều, các thế lực lớn đều xuất động.
Đây chính là công pháp Địa giai trung cấp trở lên, chỉ cần đoạt được một bản, cũng đủ để cho những thế lực này bước vào hàng ngũ thế lực đứng đầu các châu, làm sao không động tâm?
Đặc biệt những bí tịch này đều rơi vào trên người thiếu niên Huyền cấp, càng giống như đứa trẻ đang cầm kim bảo qua phố, thật khiến cho người ta đỏ mắt.
Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa rất mạnh, nhưng bọn họ không tin, người Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa sẽ một mực bảo vệ đám thiếu niên này, một khi nắm lấy cơ hội, mang đi một người, vậy tương lai nhất định không thể hạn lượng.
Thời điểm Đại Uy Vương Triều đang tiến hành truy lùng đám người Tần Trần.
Ngũ quốc, sau khi Tần Trần ly khai Cổ Phong Thành thì nhanh chóng đi tới dãy núi bên ngoài Cổ Phong Thành, gọi Thiết Vũ Ưng trở về.
Ngũ quốc nằm ở vùng đấy tây bắc hoang vu vắng vẻ, cách Đại Uy Vương Triều và Huyền Châu một dãy núi, dãy núi này tên là Hắc Lĩnh.
Trong đó huyết thú hoành hành, vô cùng tà ác, đồng thời hoàn cảnh vô cùng ác liệt.
Mặc dù Ngũ quốc lợi dụng cái giá phải trả, mở ra một con đường có thể đi lại, nhưng cũng thường xuyên sẽ gặp phải nguy hiểm cùng với huyết thú tập kích.
Bởi vậy cho dù là võ giả Huyền cấp rất có thể cũng bỏ mạng trên đường đi ngang qua dãy núi Hắc Lĩnh.
Cái này cũng đưa đến Ngũ quốc và thế giới bên ngoài rất hiếm có liên lạc, đây cũng là nguyên nhân Ngũ quốc không có cường giả.
Ở chỗ này, tin tức bế tắc, tài nguyên thưa thớt, bởi vậy cũng một mực không có cường giả Vũ Tông sinh ra.
Cái này cũng đưa đến người Ngũ quốc muốn rời khỏi Ngũ quốc, đi vào thiên địa cao hơn là cực kỳ khó khăn. Bởi vì chỉ có Vũ Tông mới có thể đi ngang qua dãy núi Hắc Lĩnh bảo đảm tuyệt đối an toàn, hoặc là, giống Đại Tề Quốc Nguyên Phong đại sư, thu phục một con Huyết Trảo Thanh Ưng tam giai, liền nhất định có được cơ hội xuyên qua dãy núi Hắc Lĩnh, ly khai Ngũ quốc chi địa.
Chỉ có điều thiên hạ này có bao nhiêu Tuần Thú Sư, hơn nữa mặc dù có một vị Tuần Thú Sư tam giai thì có bao nhiêu người có thể săn thú đến lặn lội đường xa phi hành loại huyết thú?
Trên thực tế, gần như tất cả thế lực Huyền Châu, bao gồm Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa Hướng Vấn Thiên và Mục Lãnh Phong, đi tới Ngũ quốc cũng là thông qua con đường ấy.
Mà Tần Trần rất rõ ràng, người Huyền Châu muốn giết hắn không biết nhiều bao nhiêu, nếu hắn đi theo đường núi mà Ngũ quốc bình thường lui tới Huyền Châu giống như bọn Hướng Vấn Thiên, nhất định sẽ bị người mai phục. Chỉ có ngồi Thiết Vũ Ưng trực tiếp đi ngang qua trên không của dãy núi Hắc Lĩnh mới không gặp phiền toái nhiều.
- Vèo.
Dọc theo hai bên đường, Tần Trần cưỡi trên người Thiết Vũ Ưng, bay vút về phía Huyền Châu.
Lúc này, trên sơn đạo đi thông Huyền Châu.
Một Hắc y nhân mặc áo choàng màu đen, đứng trên đỉnh núi đàng xa, lạnh lùng nhìn chăm chú đám người Hướng Vấn Thiên mới từ sơn đạo vụt qua nhanh như tên bắn, trong mắt lộ ra thần tình hiểu rõ.
- Ta quả nhiên không đoán sai, tiểu tử kia cực kỳ giảo hoạt, căn bản sẽ không đi cùng người Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa, người này có một Thiết Vũ Ưng bậc ba, nhất định là cưỡi Thiết Vũ Ưng đi ngang qua dãy núi Hắc Lĩnh này.
Sắc mặt Hắc y nhân âm trầm, khóe miệng cười lạnh, chính là Đấu Bồng Nhân thần bí bị Tần Trần cướp đi Thanh Liên Yêu Hỏa.
- Nếu như tiểu tử kia đi theo Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa, ta muốn xuất thủ thật có chút khó khăn, nhưng hiện tại nếu hắn đi một mình, ha ha ha, đấy chính là tự tìm đường chết, cấp cho lão phu một cơ hội rồi.
Đấu Bồng Nhân quái tiếu, hắn sáng mắt lên, trên người nhanh chóng bay ra một con tiểu trùng tử đen như mực, côn trùng này có chút tương tự phệ khí nghĩ bị Tần Trần thu phục, nhưng không phải cùng một loại côn trùng, trên đầu có mấy cây xúc giác, sau khi ngửi động hai cái ở trong không khí thì hóa thành một đạo hắc tuyến, nhanh chóng bay đi dãy núi Hắc Lĩnh.
- Ha ha ha, tiểu tử này chỉ sợ không biết trên thân ta còn có dị trùng Tầm Linh Trùng a? Hừ, mặc dù Tầm Linh Trùng của ta không bắt qua khí tức của tiểu tử kia, thế nhưng ban đầu ở Huyền Trọng Sơn Mạch, đã ngửi đến khí tức của Thiết Vũ Ưng, chỉ cần tìm được Thiết Vũ Ưng là nhất định có thể tìm tới tiểu tử này.
Đấu Bồng Nhân cười âm lãnh, thân hình thoắt một cái, nhanh chóng đi theo ấy hắc tuyến lao đi, biến mất tại mờ mịt sơn dã trong.
Sau khi Đấu Bồng Nhân biến mất không bao lâu, cách nơi này mấy trăm dặm, trên một sơn đạo khác, còn có vài tên Hắc y nhân lạnh lùng nhìn đám người Hướng Vấn Thiên đi qua sơn đạo, sắc mặt âm trầm.
Ở bên cạnh vài tên Hắc y nhân này, còn đứng một thanh niên khí thế bất phàm, chính là ở trong Cổ Nam Đô lấy được vị trí thứ hai Ma Lệ.
- Mấy vị trưởng lão, xem ra Tần Trần này không đi cùng người Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa.
Ma Lệ nhìn chằm chằm những nhân ảnh phía dưới, nhíu mắt lại nói.
Một tên Hắc y nhân trong đó sắc mặt khó coi nói:
- Tiểu tử thật khôn khéo, chẳng lẽ hắn đoán được chúng ta mai phục hắn ở chỗ này?