Vũ Thần Chúa Tể

Chương 53: Ai hối hận

Chương Trước Chương Tiếp

Trong lúc mọi người nghị luận và suy đoán thì trận đấu đã bắt đầu.

- Phế vật, quỳ xuống liếm giày cho ta, thì thân là nhị ca, có thể sẽ tha cho ngươi một mạng!

Tần Phấn cười gằn đi về phía trước, thiết quyền vặn vẹo rung động, trên nắm tay tản mát ra một cổ khí thế kinh người, như hai thanh búa tạ đang rung động keng keng.

Mèo bắt được chuột, sẽ không giết ngay mà sẽ đùa bỡn từ từ với nó, mãi cho đến một lúc mới giết chết.

Hiện tại Tần Phấn đang hưởng thụ quá trình đùa bỡn này, hắn muốn đùa Tần Trần đi đến tuyệt vọng, thỏa mãn tâm lý của mình.

- Thật sao? Đáng tiếc, nếu bây giờ ngươi quỳ xuống liếm chân của ta, ta cũng sẽ không tha cho ngươi.

Tần Trần lạnh lùng nhìn Tần Phấn, tên vô trì này, sợ là không biết mình đã gặp phải đại họa lâm đầu.

- Muốn chết!

Nét mặt của Tần Trần làm Tần Phấn tức giận, chân hơi động, trong nháy mắt Tần Phấn vượt qua khoảng cách năm sáu thước, cười gằn đánh một quyền về phía Tần Trần.

Ầm! Ầm!

Không khi nổ tung, trước người Tần Trần xuất hiện một vòng xoáy chân khí, một quyền như sóng lớn thôn phệ tới chỗ của hắn.

- Hả? Tu vi của Tần Phấn tăng cao không ít, còn mạnh hơn Ngụy Chân một chút, nhưng tiếc là vẫn quá yếu.

Đối mặt thế công cuồng mãnh của Tần Phấn, hai tay Tần Trần cuộn lại rồi bắn ra, kéo lê một đường cung, quét ra ngoài một chưởng.

Ầm!

Kình khí va chạm phát ra khí bạo kinh người, toàn bộ mặt đất chấn động run rẩy.

Trong bụi mù mịt, thân thể Tần Phấn như va phải thiên sơn, đột nhiên đình trệ, lục phủ ngũ tạng chấn động, ánh mắt biến thành kinh hãi.

Lực lượng của Tần Trần sao lại mạnh như vậy?

- Cái Thế Vương Quyền!

Tần Phấn rít lên một tiếng, ánh mắt dữ tợn, xương cốt trong người phát ra tiếng nổ đùng đùng, đột nhiên cả người bành trướng một vòng, đánh về phía Tần Trần.

Ầm!

Vòng xoáy xông lên bầu trời, tạo ra một trận lốc xoáy cấp mười, quyền kình mang bụi bù quét ra.

- Chút tài mọn. Phá...

Tần Trần đẩy ra một chưởng, tuy chậm lại nhanh, đụng với thiết quyền của Tần Phấn.

Ầm!

Kình khí cuồng bạo lấy hai người làm trung tâm mau chóng tản ra, thổi bay không ít tóc của học viên dưới đài. Trong kình khí cuồng bạo, thân hình Tần Trần lù lù bắt động như bàn thạch, còn Tần Phấn thì đã không chịu nổi lực lượng phản xung, đạp lui hai bước.

- Chuyện này không có khả năng!

Tần Phấn trợn to hai mắt, mình đã hết lực tung ra một quyền, nhưng lại bị Tần Trần ung dung ngăn cản, đùa gì vậy?

- Yếu, quá yếu, chỉ chút tu vi như thế, còn muốn ta cầu xin ngươi tha thứ?

Tần Trần vỗ tay, phủi chút bụi dính vào góc áo, vẻ mặt trào phúng nói, khiến cho người xem trợn mắt há mồm, tiểu tử này thật biết trang, tên Tần Phấn kia làm sao chịu đựng được.

- A!

Nghe vậy, Tần Phấn quả nhiên giận tím mặt, cực kỳ phẫn nộ. Hắn lớn tiếng gầm thét, ầm, hai chân giẫm mạnh mặt đất, một đôi thiết quyền như hải dương dâng trào.

- Thập Tam Điệp Lãng Quyền!

Đoàng đoàng đoàng đoàng ầm!

Quyền uy mãnh mẽ kích nổ không khí, chấn cho cả lôi đài ầm ầm rung động. Trước người Tần Phấn bỗng xuất hiện quyền ảnh ngợp trời, như biển gầm bạo phát cuồn cuộn, chấn động làm cho mọi người ai nấy cũng thấy màng nhĩ đau nhói, thiên địa biến sắc.

Dưới đài, chỗ học viên đang đứng, một học viên bên cạnh Ngụy Chân hiện ra vẻ mặt kinh hãi, đắc ý nói:

- Ngụy Chân, ngươi nhìn đi, Tần Trần sắp thua rồi, Thập Tam Điệp Lãng Quyền chính là sát chiêu mà Định Võ Vương của Tần phủ sáng chế ra khi chinh chiến sa trường. Nghe nói được tinh luyện từ một môn quyền pháp Huyền cấp thượng phẩm, mặc dù phẩm cấp chỉ có thể so sánh với võ kỹ Huyền cấp hạ phẩm, nhưng lúc này, Tần Phấn thi triển ít nhất đã mạnh lên gấp ba, Tần Trần, chắc chắn thất bại!

- Cũng chưa chắc!

Ngụy Chân ngưng mắt nhìn trận đấu, hai mắt không nháy một cái.

Một quyền này của Tần Phấn, hắn tự nhận mình không tiếp được, nhưng một cổ sợ hãi trong nội tâm nói cho hắn biết, nhất định Tần Trần sẽ tiếp được, cái này không có nguyên nhân gì cả, chỉ là do trực giác.

Trên khán đài, Tần Dũng lộ ra vẻ kinh hỉ, kích động cúi người nói:

- Phu nhân, không ngờ Phấn thiếu đã luyện thành Thập Tam Điệp Lãng Quyền, xem ra trận đấu này Phấn thiếu gia chắc thắng rồi.

Lúc trước Tần Trần nhiều lần ngăn trở công kích của Tần Phấn làm cho trong lòng Tần Dũng có chút không yên lòng. Nhưng bây giờ thấy Tần Phấn thi triển ra bộ võ kỹ này thì hắn lập tức bình tĩnh lại.

- Phế vật mà tiện nhân Tần Nguyệt Trì kia sinh ra, sao có thể so với Phấn nhi!

Trên mặt Triệu Phượng hiên ra vẻ tươi cười, âm lãnh nói.

Dưới khán đài, ánh mắt Tần Nguyệt Trì lộ ra vẻ lo lắng, cực kỳ khẩn trương.

Uy lực của Thập Tam Điệp Lãng Quyền mà phụ thân sáng tạo ra như thế nào, nàng quá rõ ràng. Nó thuộc về sát quyền trong truyền thuyết của quân đội, chuyên môn dùng giết địch trên chiến trường. Một khi đối phương chịu không được thì quyền kình chồng chất sẽ như hồng thủy không kiêng nể gì mà đánh cho đối phương thành thịt vụn.

- Trần nhi, ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng, chỉ cần lưu lại thanh sơn, thì không sợ thiếu củi đốt!

Tần Nguyệt Trì nắm chặt hai tay, trong miệng thì thào nói. Bởi vì khẩn trương mà thân thế nàng hơi nghiêng về phía trước, như muốn xông lên lôi đài vậy.

Trừ bọn họ thì trên đài cũng có cao thủ rõ ràng. Lúc này ánh mắt họ đều trở nên ngưng trọng, phát ra tiếng hô khẽ.

Một chiêu này nếu Tần Trần không trụ được, thì không chết cũng tàn phế.

Tần Trần không biết Tần Nguyệt Trì đang lo lắng, đối với hắn mà nói môn Thập Tam Điệp Lãng Quyền này tuy không tệ, nhưng muốn làm hắn bị thương thì còn kém vài vạn dặm.

Chỉ là hắn không muốn thoáng cái đánh bại Tần Phấn, hắn muốn cho đối phương hy vọng rồi làm đối phương càng tuyệt vọng, thì đối phương mới cảm giác mình tệ hại như thế nào.

Tần Trần cười lạnh, đặt hai đấm nằm ngang trước ngực, như bàn thạch trong dòng nước xiết, ngăn cản công kích liên hoàn của Tần Phấn.

Đoàng đoàng đoàng đoàng ầm!

Tiếng oanh minh liên tiếp vang vọng, công kích của Tần Phấn như kinh đào hải lãng, mỗi một lần như thế thì Tần Trần lại tựa như sắp trụ không nổi, nhưng vẫn gắng gượng kiên trì. Như thuyền nhỏ trên hải dương bị sóng biển tiến công, thủy chung sừng sững không ngã.

- Thân pháp này thật vi diệu, tuyệt đối là thân pháp cấp nhập vi.

Linh Võ Vương Tiêu Chiến hít một hơi khí lạnh, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ nói.

Ý cảnh của thân pháp chia ra năm cấp bậc là nhập môn, thuần thục, tinh diệu, nhập vi và hoàn mỹ. Mỗi một thiên tài, có thể đạt tới thuần thục đã rất khó rồi, nhưng Tần Trần lại đạt đến cấp độ nhập vi, hắn sống lâu như vậy, đây là lần đầu nhìn thấy thiên tài như thế.

- Quả thật là thân pháp cấp nhập vi.

Viện trưởng Chử Vĩ Thần ở bên cạnh nghe được tiếng hô của Linh Võ Vương Tiêu Chiến, cũng ngưng thần nhìn lại, sau đó giật mình kém chút đứng dậy.

Tuổi trẻ như vậy đã có thể luyện thân pháp đến nhập vi, đã không còn được gọi thiên tài, mà là yêu nghiệt, yêu nghiệt không nên tồn tại ở trên cõi đời này.

Vẻ mặt Tần Phấn u ám, cho đến lúc này hắn đã ra mười quyền, nhưng đối phương vẫn không có dấu hiệu bị thua, sự đáng sợ của Tần Trần thật vượt quá dự liệu của hắn.

- Ta không tin.

Tần Phấn không cam lòng gầm lên, thôi động chân khí trong người đến mức tận cùng, cùng lúc vung ra ba quyền, ra chiêu liền mạch dứt khoát.

Ầm!

Đồng thời trên người Tần Phấn dâng lên hỏa lãng màu đỏ cuồng bạo.

Đây đúng là lực lượng huyết mạch mà hắn thức tỉnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️