Trải qua một cuộc chém giết như vậy, tất cả mọi người nhìn Tần Trần, nội tâm cực kỳ xúc động.
Chỗ Đế Tâm Thành, Đế Thiên Nhất thở dài, ánh mắt mê ly, buồn bã nói:
- Không ngờ đường đường Hoa Thiên Độ vậy mà lại chết ở chỗ này.
Ánh mắt hắn phức tạp, thân là Huyền Châu tam đại thiên kiêu, hắn và Hoa Thiên Độ một đường cạnh tranh, đối với Hoa Thiên Độ tuy coi như kẻ thù, nhưng cũng có chút kính nể.
Đây là một loại tình cảm cùng chung chí hướng.
Thậm chí Huyền Châu tam đại thiên kiêu bọn họ, đều đang nỗ lực xâm nhập hàng ngũ thiên kiêu của vương triều, bấy giờ mới đến Ngũ quốc tham gia cái gọi là di tích Cổ Nam Đô Đại Bỉ.
Nhưng chưa từng liệu đến, đường đường Huyền Châu thiên kiêu, Lưu Tiên Tông tông tử Hoa Thiên Độ cuối cùng lại chết thê thảm như thế, không thể không khiến người cảm thấy thổn thức vô cùng.
- Chúng ta đi thôi.
Thở dài một hơi, Đế Thiên Nhất nói với Quyền thúc một tiếng, liếc nhìn Tần Trần bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng mang theo một đám người Đế Tâm Thành đua nhau lướt xuống đài cao, đi ra khỏi di tích Cổ Nam Đô .
- Thiếu gia.
Quyền thúc thấy Đế Thiên Nhất thần sắc lo lắng, sợ Đế Thiên Nhất chịu không được đả kích.
- Quyền thúc ngươi không cần lo lắng cho ta.
Đế Thiên Nhất cười nhạt một tiếng, nói:
- Không ngờ Ngũ quốc nho nhỏ cũng có yêu nghiệt như thế, xem ra trước kia chúng ta đều ếch ngồi đáy giếng rồi, nhưng...
Trong mắt Đế Thiên Nhất bắn ra một tia tinh mang:
- Chuyến này Thiên Nhất ngộ ra, Tần Trần rất mạnh, nhưng sẽ có một ngày ta vượt qua hắn, xứng danh Huyền Châu ta.
Hắn ánh mắt kiên định, ý chí chiến đấu sục sôi.
Cổ Nam Đô Đại Bỉ lần này khiến cho hắn rất là xúc động.
Lần này đi trở về, hắn quyết định lập tức bế quan, toàn lực xung kích Vũ Tông, tái xuất quan, đi ra khỏi Huyền Châu, đi Đại Uy Vương Triều Hoàng Thành một lần.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Đế Thiên Nhất lần lượt đi, người Thiên Hành Thư Viện cũng liếc nhìn Tần Trần với ánh mắt phức tạp, cuối cùng, dẫn theo đám người Lãnh Vô Song đua nhau rời đi, một câu nói cũng không nói.
Thấy người Đế Tâm Thành và Thiên Hành Thư Viện rời đi, thế lực Huyền Châu khác cũng đều mang thần sắc phức tạp, đua nhau rời đi, đảo mắt liền đi không còn một ai.
- Hai vị, sau này còn gặp lại.
Người của Huyết Ma Giáo thoáng cúi lưng đối với Hướng Vấn Thiên và Mục Lãnh Phong, một đám người cũng đi ra khỏi Cổ Nam Đô .
- Đáng ghét, xem ra lần này là không thể đoạt lại Yêu hỏa của ta rồi, nhưng ta không tin người Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa có thể một mực thủ hộ ở bên cạnh hắn, chờ xem.
Sắc mặt Đấu Bồng Nhân âm trầm, buồn bực sắp hộc máu nhưng không thể làm gì được, đồng thời khi người Huyền Châu rời đi, thân hình thoắt một cái liền lướt xuống đài cao, biến mất trên nguyên dã Thương Mang.
- Trần thiếu?
Thấy Đấu Bồng Nhân rời đi, đám người Tiêu Chiến đều nhìn Tần Trần.
- Không cần phải để ý đến hắn.
Tần Trần liếc nhìn Đấu Bồng Nhân, nhưng không có ngăn trở.
Cổ Nam Đô chi lực đã biến mất, bằng vào thực lực và tu vi của hắn bây giờ, không có cách nào lưu lại Đấu Bồng Nhân này, hắn có cảm giác thực lực của Đấu Bồng Nhân phải trên cả Cát Huyền, không có lý do gì, chỉ là trực giác.
Đợi tất cả thế lực Huyền Châu rời đi sau đó, mọi người Ngũ quốc bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, đua nhau tiến lên, liên tục nói cám ơn Hướng Vấn Thiên và Mục Lãnh Phong.
Hướng Vấn Thiên và Mục Lãnh Phong cũng đều lần lượt đáp lễ.
Cuối cùng, trên trận chỉ còn lại ba đại thế lực Lăng Thiên Tông, Đại Lương Quốc và Đại Tề Quốc.
Bọn họ sở dĩ không rời đi, bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng, đệ tử dưới quyền bọn họ đều có người có được truyền thừa, một khi ly khai rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm gì, tại ích lợi trước mặt, có khi là người bí quá hoá liều, giai đoạn hiện thời chỉ có ở cùng một chỗ với người Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa mới là an toàn nhất.
- Chúng ta về Thiên Cổ thành trước đi.
Hướng Vấn Thiên và Mục Lãnh Phong liếc nhau, mở miệng nói, bọn họ cũng không thiếu chuyện muốn hỏi Tần Trần, nhưng nơi này không phải là chỗ để nói chuyện.
Lúc này, một đám người đi tới trước Thiên Cổ thành.
Trên đường trở về, Hướng Vấn Thiên và Mục Lãnh Phong cũng biết tiền nhân hậu quả của Cổ Nam Đô lôi đài khảo hạch, cũng đã minh bạch tại sao nhiều thế lực đều nhằm vào Tần Trần là vì mục đích gì.
- Hay nói cách khác, mỗi người các ngươi đều chiếm được một môn công pháp hoặc là bí tịch không giống bình thường? Người Huyền Châu sẽ không dễ dàng bỏ qua?
Hướng Vấn Thiên cau mày nói.
- Vâng, còn xin hai vị đại sư chỉ điểm cho chúng ta một lối thoát.
Vi Thiên Minh gượng cười lên tiếng, U Vô Tẫn ở bên cạnh mắt cũng lộ ra mong đợi.
Bọn họ biết rõ khi thế lực Huyền Châu quay trở về, tin tức về Ngũ quốc khẳng định sẽ khuếch tán tiến một bước, đến khi đó, thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, dựa vào bọn họ căn bản không bảo vệ được đệ tử của môn hạ mình.
- Chúng ta đã minh bạch, trước hết trở về rồi hãy nói đi.
Thiên Cổ thành.
Sau khi Tần Trần trở về, ngay lập tức tiến vào bế quan.
Hắn còn có rất nhiều đồ vật trong Cổ Nam Đô vẫn chưa tiêu hóa.
Tập trung tinh thần đầu óc, lúc này, trong đầu nổi lên một môn bí kỹ phức tạp tên là Ngự Kiếm Thuật.
- Không ngờ lại là Ngự Kiếm Thuật, cái gọi là Ngự Kiếm Thuật chẳng lẽ là ngự kiếm đối địch? Nếu chỉ là như thế thì có khác gì chân bảo phi đao của ta chớ?
Chân bảo phi đao của Tần Trần thông qua Huyết Mạch Chi Lực và tinh thần lực khống chế, cũng có thể ngự vật đối địch, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn so sánh với trường kiếm, góc độ càng thêm xảo diệu.
- Cổ Nam Đô, nếu đến từ viễn cổ, hơn nữa, nếu hoàn thành ba vòng khảo hạch, bí kỹ cấp cho xem ra không vẻn vẹn như thế.
Tần Trần trầm tư, rồi sau đó xem xét tỉ mỉ bí kỹ, sau khi nhìn kỹ tất cả giới thiệu trên bí kỹ, trong lòng Tần Trần chấn động mãnh liệt.
- Ta quả nhiên không suy đoán, Ngự Kiếm Thuật này căn bản không phải đơn giản lợi dụng tinh thần lực tiến hành điều khiển di động đối với trường kiếm, mà là một loại kiếm pháp cấp độ càng sâu.
Tần Trần kích động sắc mặt ửng hồng.
Căn cứ bí kỹ giới thiệu nhập vào trong đầu óc, Ngự Kiếm Thuật là một loại kiếm thuật kinh khủng kết hợp được chân lực, linh hồn lực làm một thể, cái mạnh của loại kiếm thuật này ngự vật bình thường cũng không thể so sánh.
- Chân bảo phi đao của ta là dựa vào Huyết Mạch Chi Lực liên lạc thôi thúc, tinh thần lực cung cấp lực lượng công kích, hay nói cách khác, tinh thần lực của ta mạnh bao nhiêu, lực lượng công kích cũng mạnh bao nhiêu, giống ngũ giai sơ kỳ tinh thần lực, mặc dù ta có thôi thúc, lực công kích phi đao cũng tương đương với một kích toàn lực của vị võ giả ngũ giai sơ kỳ, ngoại trừ chất liệu bản thân phi đao, sẽ có ảnh hưởng đối với công kích lực phá hoại, muốn đề thăng sức mạnh công kích, khó khăn cực cao, gần như không có khả năng.
Thế nhưng Ngự Kiếm Thuật khác biệt...
Môn kiếm thuật này có thể không ngừng gia trì lực lượng, nhưng trụ cột nhất lại cần hai phương diện phối hợp.
Một là chân lực, hai linh hồn lực, chân lực là thôi thúc lực lượng phi kiếm công kích, tương đương với phi đao chân bảo tinh thần lực, cung cấp lực lượng công kích, mà linh hồn lực là cầu nối liên lạc phi kiếm và bản thể, tương đương với chân bảo Huyết Mạch Chi Lực.
Thật ra hi cái này, chân bảo và Ngự Kiếm Thuật cũng không có quá nhiều khác biệt, thậm chí đối với Tần Trần mà nói, Ngự Kiếm Thuật còn chưa hẳn mạnh hơn chân bảo, dù sao tu vi của Tần Trần mới chỉ cấp bốn hậu kỳ đỉnh phong, tinh thần lực ngược lại đạt đến ngũ giai.
Bất quá, chân chính khiến cho Tần Trần kích động lại là Ngự Kiếm Thuật, có thể không ngừng gia trì lực lượng.