Vũ Thần Chúa Tể

Chương 526: Ngũ sắc cổ kỳ

Chương Trước Chương Tiếp

- Nói với ngươi câu nói này, ngày hôm nay ngươi hẳn phải chết.

Vèo!

Lười chẳng muốn nhiều lời cùng đối phương, thân hình Tần Trần thoắt một cái, lao thẳng tới Cát Huyền.

- Tần Trần sẽ không giết ngay cả người của Lưu Tiên Tông chứ?

Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh, ai nấy đều trợn to cặp mắt.

- Tiểu tử, ngươi thật ngông cuồng rồi.

Cát Huyền nổi giận gầm lên một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một viên đan dược, chợt nuốt vào, oành, trên người hắn khí tức nổ tung, chân lực kinh người giống như gió lốc, lan ra bốn phương tám hướng như hóa thành kinh đào hải lãng.

Ầm ầm!

Giờ khắc này, thiên địa, khắp nơi đều tràn ngập chân lực càn quét, che lấp hết thảy.

Đối mặt công kích của Tần Trần, Cát Huyền không dám khinh thường, ngay lập tức đã tỏa ra toàn bộ chiến lực của mình, đồng thời tinh huyết trong cơ thể thiêu đốt, chân lực thôi thúc đến mức tận cùng.

Bạch!

Rồi sau đó trong tay hắn lại lấy ra một khối trận bàn, trận bàn kia vô cùng tinh xảo, phong cách cổ xưa thần bí, dưới sự thúc giục của Cát Huyền, tỏa ra hồng quang kinh người, bao phủ mọi người của Lưu Tiên Tông, ngăn cách một phương thiên địa, như tạo thành một không gian riêng biệt.

Một loạt động tác này mọi người nhìn hoa cả mắt, ngẩn người.

Mà đám người U Vô Tẫn và Mục Lãnh Phong thì co rụt đồng tử, cả kinh kêu lên:

- Là trận pháp ngũ giai.

Trận pháp kia, hào quang rực rỡ bao phủ đám người Cát Huyền, dường như đặt mình trong một vùng không gian khác, chỉ tính riêng về trân văn lập lòe và chân lực dao động này mà xét, chí ít cũng là trận pháp ngũ giai, hơn nữa còn là trận pháp cực phẩm trong trận pháp ngũ giai.

Lưu Tiên Tông không hổ là một trong ba đại thế lực đứng đầu Huyền Châu, nội tình này quá sâu.

Hướng Vấn Thiên và Mục Lãnh Phong liếc nhau, ánh mắt ngưng trọng, nếu không phải bọn họ có thân phận Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa, nếu không bằng vào thực lực của hai người bọn họ, chưa hẳn chính là đối thủ của Cát Huyền kia.

- Chư vị, theo ta tru diệt địch nhân!

Thi triển tất cả lá bài tẩy trên người, Cát Huyền cười lạnh một tiếng, trong tay hiện lên một mặt cổ phác kỳ tử ngũ thải ban lan, cuốn tới Tần Trần.

Hô!

Cổ kỳ năm màu tản ra hào quang óng ánh, như hóa thành một phiến mây tía, rơi xuống đỉnh đầu Tần Trần, khí thế kia vô cùng kinh người, nuốt sống hết thảy, khiến cho không ít cường giả trong tràng đua nhau lui về sau, không dám tới gần, mặc dù là Đế Tâm Thành và Thiên Hành Thư Viện cao thủ cũng theo đó mà biến sắc.

Mọi người lại lần nữa biến đổi sắc mặt, Lưu Tiên Tông quả thực đáng sợ, không ngờ bảo vật gì đều có, ngũ sắc cổ kỳ này rõ ràng là một món chân bảo cực kỳ kinh người, uy lực thậm chí không dưới trận bàn ngũ giai.

Loại bảo vật này, kết hợp với tu vi bản thân của Cát Huyền cùng với trận bàn ngũ giai, đừng nói Tần Trần một võ giả cấp bốn Huyền cấp đỉnh phong, cho dù là một vị Vũ Tông hậu kỳ cũng bị thương nặng, thậm chí có có thể bỏ mình, về phần võ giả trước ngũ giai hậu kỳ cũng khó có hy vọng sống sót.

- Rầm rầm rầm!

Đồng thời lúc Cát Huyền xuất thủ, trưởng lão Lưu Tiên Tông và đệ tử còn chiến lực, tất cả đều xuất thủ theo sát.

Trong đó bộ mặt dữ tợn nhất là Hoa Thiên Độ, hai lần bị Tần Trần đánh bại, vừa rồi thậm chí bị Tần Trần dùng chân giẫm đạp nặng nề dưới đất, nỗi khuất nhục đó làm hắn sát khí nổi lên cả người, muốn trảm sát Tần Trần ngay tại chỗ.

Trong lúc nhất thời, các loại chân lực lưu quang như là sóng lớn vậy, điên cuồng càn quét tới Tần Trần.

- Tần Trần!

- Trần thiểu cẩn thận!

- Coi chừng!

Cách đó không xa, đám người Tiêu Chiến hét lên kinh ngạc, từng người một ánh mắt vừa kinh vừa nộ, muốn tiến lên hỗ trợ thế nhưng đám người Cát Huyền thực lực quá đáng sợ, chân lực mênh mông cuồn cuộn ấy, bọn họ những nửa bước Vũ Tông đừng nói tiến lên hỗ trợ, thậm chí ngay cả lực lượng xuất thủ cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn dòng thác lũ chân lực ngập trời, muốn hoàn toàn nuốt sống lấy Tần Trần.

- Hừ, chút tài mọn.

Đối mặt công kích kinh người như vậy, Tần Trần hừ lạnh một tiếng, thần sắc lù lù không thay đổi, bất chợt giơ tay lên.

Oành!

Một cổ lực lượng vô hình sinh ra trong thiên địa, đang lúc mọi người kinh hãi, đám người Cát Huyền Lưu Tiên Tông liên thủ thi triển ra công kích, yếu ớt một kích không chịu nổi, trong nháy mắt phá thành mảnh nhỏ.

Phốc!

Ngũ sắc cổ kỳ cũng chấn động mạnh tại trong hư không, thi triển ra vầng sáng năm màu tiêu tán, chấn động, ngã xuống, mặt ngoài ảm đạm vô quang, mất đi sáng bóng, biến trở nên cực kỳ tầm thường.

- Cái gì?

Mọi người kinh hãi, công kích cuồng mãnh như thế không ngờ lại dễ dàng bị đánh tan như vậy?

Càng làm cho bọn họ giật mình vẫn là cử động của đám người Cát Huyền.

Trước đó còn rống giận, đám người Cát Huyền bộ dáng thành khẩn muốn chém giết Tần Trần, sau khi ra chiêu, dường như đã sớm liệu đến công kích của mình sẽ vô hiệu, vội vàng rút lui, bạo vút tới không gian bên ngoài Cổ Nam Đô, không ngờ muốn thoát khỏi nơi này.

Cái này...

Mọi người trợn tròn mắt, hoàn toàn mộng bức.

Trước đó còn cuồng ngạo nói phải tru diệt Tần Trần, không ngờ sau khi xuất thủ thì bọn Cát Huyền thậm chí cũng không nhìn kết quả, xoay người chạy, họa phong chuyển biến khiến cho mọi người nhất thời khó có thể tiếp thụ, thực tế quá lớn.

- Hừ, không phải nói Lưu Tiên Tông ngươi không sợ hãi sao? Vì sao chạy gấp gáp như vậy, chẳng lẽ đường đường Lưu Tiên Tông cũng là loại phế vật yếu đuối hay sao?

Tần Trần cười lạnh, truy đuổi gắt gao theo.

Không thể không nói, cử động của bọn Cát Huyền hết sức chính xác, bởi vì bọn họ hiểu rõ lực lượn mà Tần Trần nắm trong tay là một chút lực lượng di tích Cổ Nam Đô lưu lại. Sức mạnh của cổ lực lượng này, đừng nói là hắn một hậu kỳ Vũ Tông, ngay cả tông chủ bọn họ đích thân đi tới, chỉ sợ cũng không dám vọng động.

Biện pháp duy nhất là mau chóng ly khai khỏi phạm vi của lực lượng di tích Cổ Nam Đô.

Giờ này di tích Cổ Nam Đô đã biến mất, cổ lực lượng này nhất định cũng không có khả năng bảo tồn trong thời gian dài, một khi lực lượng Cổ Nam Đô lưu lại biến mất, đến lúc đó bọn họ muốn đối phó Tần Trần như thế nào thì cứ đối phó Tần Trần như thế ấy.

Chỉ có điều ý nghĩ của bọn họ rất tốt, nhưng đánh giá thấp quyết đoán của Tần Trần.

Oành, một chiêu đánh tan công kích của đám người Cát Huyền, Tần Trần dường như đã sớm liệu đến mấy người sẽ lui về phía sau vậy, ngay lập tức truy kích lên, ông, lực lượng vô hình hàng lâm, bay thẳng trấn áp tới bọn chúng.

- Bạo!

Cát Huyền cũng quả quyết vạn phần, quát khẽ một tiếng, ném trận bàn cầm trong tay ra, chợt kích nổ, ngăn trở cổ lực lượng này ăn mòn.

Oành!

Cổ phác trận bàn nổ tung, bạo phát ra uy lực kinh người, thật sự ngăn trở lực lượng ăn mòn này được một lát, nhưng rất nhanh liền mất đi hiệu quả, hoá thành bụi phấn tiêu tán.

- Hả? Lực lượng Cổ Nam Đô lại bị ngăn trở một lát, xem ra lực lượng Cổ Nam Đô ý chí lưu lại đang từ từ biến mất, nhất định phải tăng nhanh động tác.

Tần Trần ngưng tụ ánh mắt, vận chuyển công pháp trong cơ thể tới cực hạn, các loại bí văn ở trong cơ thể hắn sáng lên, trấn áp tất cả lực lượng.

- Chết tiệt, sắp đến sát làn ranh rồi, thế nhưng không còn kịp rồi!

Cát Huyền kinh hãi, trải qua trận này, dĩ nhiên hắn đi tới vòng ngoài di tích Cổ Nam Đô, thậm chí có thể cảm thấy lực lượng trói buộc hắn đang từ từ tiêu tán.

Thế nhưng hắn cũng có thể cảm giác được trước khi hắn ly khai khỏi phạm vi di tích Cổ Nam Đô, công kích của Tần Trần khẳng định sẽ tới sớm hơn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)