- Chu Lạc trưởng lão chết rồi.
- Chạy, chạy nhanh!
Vài tên Thiên Ưng Cốc đệ tử còn lại sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, xoay người sắp sửa chạy.
Vù vù Vút!
Thế nhưng ba đạo lưu quang màu đen từ hư không bỗng dưng lóe lên, phốc phốc phốc, xuyên qua mấy người, đan dệt ra một phiến hình ảnh màu máu.
Đùng.
Trong khoảnh khắc, tất cả đệ tử Thiên Ưng Cốc tham gia Cổ Nam Đô Đại Bỉ đều bỏ mình, không một ai may mắn sống sót.
Một bên, đám người đã sợ tới cháng váng.
Tần Trần chẳng những trảm sát Thái Nhất Môn đệ tử, cũng tận chém toàn bộ đệ tử Thiên Ưng Cốc.
Điên rồi, tiểu tử này hoàn toàn điên rồi.
Giờ khắc này, những thế lực trước đó đứng ra quát mắng Tần Trần giờ này tất cả đều như bị tạt một chậu nước lạnh, lạnh cả người, toàn thân mồ hôi lạnh.
Bọn họ mới phản ứng được, ở nơi Cổ Nam Đô chi địa này, Tần Trần có thể nắm trong tay bộ phận lực lượng Cổ Nam Đô lưu lại, có thể dễ dàng nắm trong tay vận mạng của bọn họ.
Trước đó bọn họ dám đứng ra chỉ bởi vì tin tưởng Tần Trần sẽ không động thủ.
Mà khi Tần Trần động thủ thật sự, bọn họ đều luống cuống, từng người một nội tâm tràn đầy kinh khủng.
Đúng, nếu Tần Trần dám giết bọn họ, chính hắn sau này khẳng định sống không được trước cơn phẫn nộ của các thế lực lớn, nhưng chuyện này không có quan hệ tới bọn họ.
- Tần Trần... Chuyện gì cũng từ từ, lúc trước sự việc chỉ là một người lầm... Ta phát ra lời thề, Sơn Hà Môn chúng ta tuyệt đối không có ý tính sổ cùng các hạ, trước đó chỉ là phát sinh một chút nhầm lẫn...
Trưởng lão Sơn Hà Môn kinh hoảng, không đợi Tần Trần xuất thủ, đã vội vàng lên tiếng cầu xin tha thứ.
- Hiểu lầm?
Tần Trần toét miệng, lộ ra hàm răng trắng noãn, nhưng rơi vào trong mắt đối phương lại như là nụ cười của tử thần.
Sợ tới mức nhiều đệ tử Sơn Hà Môn cả người đổ mồ hôi lạnh, cặp chân run rẩy, thiếu chút nữa là quỳ xuống.
Trưởng lão Sơn Hà Môn hoảng sợ nói:
- Đúng đúng đúng, đúng là hiểu lầm, ngươi yên tâm, Sơn Hà Môn chúng ta không có bất kỳ ý tứ gì đối với các hạ, chúng ta lập tức đi, lập tức đi ngay.
Nói xong, trưởng lão dẫn đầu Sơn Hà Môn mang theo đệ tử dưới trướng sắp sửa rời đi.
- Bây giờ muốn đi? Sao đi sớm làm gì?
Tiếng cười nhạo lạnh như băng vang lên, Tần Trần vừa nhấc tay phải, xoạt xoạt xoạt, ba đạo lưu quang xuyên thấu hư không bắn thẳng tới mấy người.
- Ngươi...
Trưởng lão Sơn Hà Môn vừa kinh vừa nộ, trợn to tròng mắt, chỉ tới kịp nói ra một chữ, cổ họng liền bị một đạo lưu quang xuyên qua, máu tươi tràn ra mấy trượng.
Phốc phốc phốc!
Vẻn vẹn mấy hơi thở, tất cả Sơn Hà Môn đệ tử đều bỏ mình, không một ai may mắn sống sót.
Đến đây, ngoại trừ Lưu Tiên Tông, tất cả thành viên của các thế lực trước đó đứng ra nhằm vào Tần Trần đều bỏ mình, không một ai còn sống.
Trên mặt đất, thi thể chồng chất, máu tươi tràn lan, mùi máu tanh nồng nặc xông thẳng lên mũi của mọi người, làm cho mọi người sắc mặt trắng bệch, mắt lộ ra kinh hãi.
Tàn nhẫn!
Quá độc ác.
Một lời không hợp, đã trảm sát gần 20 cường giả ba đại thế lực Huyền Châu có cái nhìn thù hằn với mình, thủ đoạn này quả thực quá ác độc rồi.
Mọi người tự hủ bại, đổi lại là mình, căn bản không dám làm ra chuyện như vậy.
Hiện tại giết sảng khoái rồi, nhưng kế tiếp gặp phải là ba đại thế lực của Huyền Châu nổi lửa giận ngập trời đuổi giết.
Cũng không có thiếu thế lực Huyền Châu thở ra một hơi dài, cũng may, bọn họ vừa rồi không tiến lên, nếu không, kết quả của bọn hắn chỉ sợ cũng giống như nhóm thế lực Thái Nhất Môn.
Giết hết người nhóm thế lực Thái Nhất Môn, Tần Trần cuối cùng đưa mắt nhìn người của Lưu Tiên Tông.
- Tần Trần, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngay cả chúng ta cũng muốn giết? Hừ, có nghĩ tới hay không, ngươi bây giờ uy phong là uy phong, nhưng hậu quả là cái gì, ngươi có cân nhắc qua sao?
Cát Huyền ánh mắt u lãnh, hừ lạnh nói, lúc này hắn vẫn có thể giữ vững trấn định, không thất kinh giống như đám người trưởng lão Sơn Hà Môn, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.
- Ngươi nói ta muốn làm gì?
Tần Trần cầm thần bí tú kiếm trong tay, bước chân giống như Tử thần, chậm rãi hướng về phía trước, trong lòng cười lạnh nói. Người của Lưu Tiên Tông thật đúng là ngông cuồng, đến lúc này vẫn không có một chút khẩn trương.
- Ta khuyên ngươi, đừng lại sai lầm đi.
Cát Huyền cao cao tại thượng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Trần:
- Ngươi giết bọn Trần Thiên La đã là tội chết, tương lai không lâu sắp sửa gặp phải vô số cường giả Thái Nhất Môn, Thiên Ưng Cốc và Sơn Hà Môn đuổi giết, nhưng mà không sao, ba đại thế lực này, tại Huyền Châu ta chỉ có thể coi là giữa dòng, Thái Nhất Môn môn chủ chẳng qua tu vi Vũ Tông hậu kỳ, căn bản không đáng là gì, nhưng nếu ngươi động thủ với Lưu Tiên Tông ta, ta khuyên ngươi suy nghĩ cho kỹ.
Cát Huyền ngữ khí ngạo nghễ, thần tình lạnh lùng, trong giọng nói không coi Thái Nhất Môn cùng với ba đại thế lực khác ra gì.
Hắn cũng có vốn để kiêu ngạo, thân là ba đại thế lực đứng đầu Huyền Châu, Lưu Tiên Tông mạnh hơn rất nhiều so sánh với Thái Nhất Môn.
- Tần Trần, Cát Huyền này nói cũng không sai, ta khuyên ngươi suy nghĩ kỹ càng, Lưu Tiên Tông môn chủ có thể là cấp bậc Vũ Tôn !
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ truyền đến, đã thấy Đế Tâm Thành Đế Thiên Nhất đang mỉm cười nhắc nhở.
Người Ngũ quốc trên trận đều chấn động mãnh liệt, từng người nội tâm chấn động, ánh mắt dao động.
Vũ Tôn ? Khó trách Lưu Tiên Tông ngông cuồng như thế.
Tại Ngũ quốc chi địa, ngay cả Vũ Tông cũng không có một người nào, nửa bước Vũ Tông dĩ nhiên xem như là người mạnh nhất, không ngờ Huyền Châu Lưu Tiên Tông lại có cao thủ cấp bậc Vũ Tôn.
Nhân vật như vậy, trong lúc phất tay có thể dễ dàng diệt sát bất kỳ Vũ Tông hậu kỳ nào, khó trách trước đó nhiều thế lực Huyền Châu cho dù có ngông cuồng như thế nào, cũng không dám lớn lối trước mặt ba đại thế lực ở nơi này.
Trên thực tế, thế lực giống như Thái Nhất Môn khi đối mặt Ngũ quốc chi địa thì tâm tính cao cao tại thượng, có thể tùy ý hủy diệt, mà thời điểm đối mặt Lưu Tiên Tông thì tâm tính ngược lại, với sự đáng sợ của ba đại thế lực, cũng có thể dễ dàng hủy diệt bọn họ mà không phí nhiều sức.
Đây cũng là nguyên nhân để cho Cát Huyền cuồng ngạo như vậy.
Tần Trần đắc tội Thái Nhất Môn, với tu vi và thực lực của hắn, có thể còn có một đường cơ hội đào sanh, thế nhưng đắc tội Lưu Tiên Tông, trên trời dưới đất căn bản không người có thể ngăn, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Cát Huyền liếc nhìn Đế Thiên Nhất, mắt sáng lên nhưng không nói gì, ngược lại nhìn về phía Tần Trần, nói:
- Tần Trần, bây giờ mặc dù ngươi có ân oán cùng Lưu Tiên Tông ta, thế nhưng còn chưa tới mức không chết không thôi, chỉ cần ngươi tự phế tu vi, quỳ xuống nói xin lỗi, hoặc có thể còn có một đường sinh cơ, nhưng ngươi nếu dám chờ ta ra tay, vậy ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ, Ngũ quốc chi địa này không ai có thể cứu ngươi.
Tần Trần ánh mắt phát lạnh, Cát Huyền thật ngông cuồng rồi, thời điểm này còn dám uy hiếp mình, thật sự coi mình không dám giết hắn sao?
- Vũ Tôn, ha ha, rất giỏi rồi sao? Ngay cả xách giày cho bản thiếu cũng không xứng, cũng không biết lấy cảm giác ưu việt từ đâu tới!
Tần Trần hừ lạnh, cười nhạo lên tiếng.
Cát Huyền ánh mắt lạnh lùng, nhưng không hề nói cái gì, chỉ có lạnh lùng nói:
- Ta khuyên ngươi vẫn là nghĩ lại làm sau, không được nhất thời bị kích động, hủy cả đời mình.