- Bằng hữu? Ha ha!
Cát Huyền không nhịn cười được lên tiếng:
- Tiểu tử, ta còn tưởng rằng ngươi muốn nói cái gì, nếu nói cái này, Lưu Tiên Tông ta không với cao nổi một bằng hữu như ngươi vậy. Đừng nói Lưu Tiên Tông ta tuyệt tình, nếu muốn hóa giải can qua, cũng không phải không được, ngày hôm nay ở trước mặt tất cả mọi người, chỉ cần ngươi tự phế tu vi, quỳ xuống nói xin lỗi, Lưu Tiên Tông ta có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Trên mặt Cát Huyền lộ ra nụ cười giễu cợt:
- Ngươi dám không?
- Cát trưởng lão nói không sai, muốn hóa giải can qua, cũng không phải là không thể được, phế bỏ tu vi, quỳ xuống nói xin lỗi, chúng ta có thể suy nghĩ một chút.
- Ta Sơn Hà môn cũng như vậy.
- Hừ, trừ khi ngươi giao ra đây đồ vật lấy được từ trong Cổ Nam Đô, Thái Nhất Môn ta không phải là không nguyện ý giải hòa.
Mấy người Chu Lạc, Trần Thiên La tất cả đều cười lạnh nói.
- Vậy chính là không đàm luận rồi?
Tần Trần trầm giọng nói.
- Đàm luận, một mình tiểu tử ngươi có tư cách gì nói chuyện cùng chúng ta, có thể cho ngươi một cơ hội như vậy cũng coi như chúng ta nhân từ, chính ngươi không nguyện, vậy có thể trách ai?
Trần Thiên La dùng cánh tay trái còn lại chỉ vào Tần Trần, gương mặt phách lối nói.
Trong lòng lại cười lạnh, nói. Tần Trần này khiến cho người ta phế bỏ tay phải của hắn, lại còn muốn hòa giải cùng hắn, hắn xuân thu đại mộng đi thôi, Trần Thiên La hắn không chém tiểu tử này thành muôn mảnh, Trần Thiên La hắn sau này sẽ không mang họ Trần.
- Tốt, nếu không nói chuyện, như vậy thì không cần nói nữa rồi.
Vừa dứt tiếng nói, biểu tình của Tần Trần thủy chung bình hòa đột nhiên thay đổi, một chút lệ mang từ đáy mắt của hắn lóe lên một cái liền biến mất.
- Bạch!
Thân hình Tần Trần thoắt một cái, biến mất ngay tại chỗ, ngay sau đó trực tiếp xuất hiện trước mặt Trần Thiên La.
Keng!
Tiếng kiếm reo vang lên, kiếm gỉ thần bí trong tay Tần Trần chẳng biết lúc nào đã ra khỏi vỏ, vù, kiếm quang nhoáng lên một cái, bay thẳng đến chém vào cánh tay trái của Trần Thiên La.
- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?
Trần Thiên La sắc mặt đại biến, oành, chân lực trong cơ thể thôi thúc đến mức tận cùng, tu vi đại biểu Vũ Tông sơ kỳ đỉnh phong hiển lộ không bỏ sót, một cổ khí thế kinh người giống như núi cao, hung hăng trấn áp tới Tần Trần.
Thế nhưng Tần Trần vẻn vẹn khoát tay, liền có một cổ lực lượng vô hình hàng lâm, trong nháy mắt trói buộc Trần Thiên La tại chỗ.
- Tiểu tử, ngươi dám.
Trần Thiên La vừa kinh vừa nộ rống lớn, liều mạng vùng vẫy, thế nhưng vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm quang kia đột nhiên rơi xuống, phốc phốc, huyết quang tỏa ra, cánh tay trái của Trần Thiên La một phân thành hai, chỗ tay cụt phún ra máu tươi như suối.
- Ahhh.
Đau đớn kịch liệt lập tức khiến cho Trần Thiên La gào lên như heo bị giết, bộ mặt hắn dữ tợn, dung mạo vặn vẹo, gắt gao nhìn Tần Trần chằm chằm, giận dữ hét:
- Tiểu tử, ngươi dám làm tổn thương ta, ngươi nhất định phải chết ngươi biết không, ngươi nhất định phải chết, Thái Nhất Môn ta sẽ không bỏ qua ngươi.
Hai cánh tay đều đứt, đối với một võ giả mà nói đây là chuyện đau khổ tuyệt vọng đến bực nào, Trần Thiên La lòng như tro nguội, hai tròng mắt đỏ tươi, phẫn nộ gầm thét.
Cách đó không xa mọi người đều cả kinh đến ngây người.
Tần Trần thật không ngờ quyết đoán liền chém tay trái của Trần Thiên La, chẳng lẽ hắn không sợ người của Thái Nhất Môn trả thù hay sao?
Trong khiếp sợ, lại thấy được cảnh tượng càng làm bọn họ kinh hãi.
- Sẽ không bỏ qua cho ta? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ngày hôm nay ta sẽ bỏ qua ngươi?
Thanh âm lạnh như băng quanh quẩn, Tần Trần sau khi một kiếm chặt đứt cánh tay trái của Trần Thiên La, trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào, tay phải vừa nhấc, kiếm quang lại lần nữa nhoáng lên một cái, trực tiếp đâm vào cổ họng Trần Thiên La.
Con ngươi của Trần Thiên La bỗng dưng trợn tròn, phẫn nộ và oán độc trên mặt biến mất, ánh mắt biến trở nên vô cùng kinh khủng, kinh hoảng nói:
- Dừng tay, chuyện gì cũng từ từ, giết ta, Thái Nhất Môn sẽ không bỏ qua cho ngươi, hết thảy dễ thương lượng, mau dừng tay a...
Hắn không ngờ Tần Trần thực có can đảm giết hắn, trong nháy mắt sợ tới mức hồn phi phách tán, người này điên rồi phải không, chẳng lẽ không muốn sống chăng?
Hoảng sợ muốn cầu xin tha thứ, thế nhưng vô dụng, đối mặt trước Trần Thiên La cầu xin tha thứ, Tần Trần mặt không thay đổi, xuất kiếm tay không hề run một chút nào.
Phốc phốc!
Thần bí tú kiếm trực tiếp xuyên thấu cổ họng Trần Thiên La, như là giết gà vậy, mang theo một chùm máu tươi.
Trần Thiên La trừng mắt hạt châu, nhìn Tần Trần vừa kinh vừa nộ, miệng phún ra máu tươi, đau khổ nói ra:
- Ngươi... Dám... Giết ta, Thái Nhất Môn... sẽ không ... Bỏ qua...
Phốc thông!
Một câu nói không ra tiếng, Trần Thiên tắt thở, đã không có nửa điểm sinh khí.
Sắp chết, hắn còn trợn to cặp mắt hoảng sợ, trong lòng tràn đầy hối hận vô tận, không tin vào sự thật Tần Trần dám giết hắn.
Hí!
Trên trận vang lên liên tiếp tiếng hít một hơi khí lạnh.
Từng người một ngây ngốc nhìn Tần Trần, toàn bộ đều ngây dại.
Ánh mắt kia quả thực như bị điên.
- Ngươi... Ngươi không ngờ lại giết Trần phó môn chủ.
Một vị Thái Nhất Môn trưởng lão còn lại và hai gã đệ tử sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vừa sợ vừa giận, càng nhiều vẫn là sợ hãi.
- Nếu các ngươi không muốn giải hòa, như vậy là địch nhân của bản thiếu, lấy tư cách địch nhân, chẳng lẽ bản thiếu còn có thể để cho các ngươi còn sống đi trở về, sẽ lại đối phó với bản thiếu hay sao?
Tần Trần cười lạnh, nhìn về phía mấy người, trong mắt tỏa ra hàn mang:
- Chẳng những Trần Thiên La này phải chết, mấy người các ngươi cũng đều phải chết.
Vút!
Trong hư không đột nhiên có kiếm quang lập lòe, đan xen thành một phiến kiếm đoàn đoàn bao vây mấy người.
- Không... Giết ta, Thái Nhất Môn sẽ không bỏ qua ngươi, đừng giết ta.
Trưởng lão kia và hai gã đệ tử kinh khủng nói to lên, nhưng căn bản vô lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mạn thiên kiếm quang hoàn toàn nuốt sống bọn họ, cả người hóa thành đầy trời mưa máu, rơi đầy đất.
Trên trận lập tức vang lên tiếng hít khí lạnh kinh người, tất cả người Huyền Châu đều ngây người như phỗng, ngây ngốc nhìn Tần Trần.
- Tiểu tử này điên rồi.
- Không ngờ giết sạch Trần Thiên La của Thái Nhất Môn phó môn chủ và tất cả đệ tử?
- Trời ạ, quá điên cuồng, chẳng lẽ tiểu tử này không sợ người Thái Nhất Môn đến báo thù sao?
Tất cả người Huyền Châu cũng không thể lý giải từ đâu Tần Trần có lá gan giết bọn Trần Thiên La đấy, là, đích xác là do lực lượng Cổ Nam Đô, Tần Trần có đầy đủ năng lực đánh chết bọn họ, nhưng sau khi giết hắn sẽ gặp phải sự tức giận của Thái Nhất Môn, chẳng lẽ Tần Trần sẽ không sợ chết sao?
Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn phá vỡ tưởng tượng trong lòng bọn họ.
Sau khi đánh chết đám người Trần Thiên La, ánh mắt của Tần Trần đã rơi vào người các võ giả Thiên Ưng Cốc và Sơn Hà môn.
- Ngươi muốn làm gì?
Thiên Ưng Cốc Chu Lạc nhìn Tần Trần bằng ánh mắt hoảng sợ:
- Ngươi không được sai lầm, giết ta, ngươi cũng không sống nổi.
Thần sắc hắn vừa kinh vừa nộ, liên tục lên tiếng, ý đồ khiến Tần Trần bỏ đi sát khí.
Nhưng đáp lại hắn lại là một kiếm nhanh đến cực hạn của Tần Trần.
- Không.
Chu Lạc tuyệt vọng rống lớn, muốn vùng vẫy, nhưng một cổ lực lượng vô hình trói buộc hắn, làm sao hắn cũng không thể nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tú kiếm trong tay Tần Trần xẹt qua cổ họng của hắn.
- Bộp bộp bộp...
Chu Lạc bưng kín cần cổ, máu tươi phún ra từ kẽ ngón tay của hắn, đôi mắt mang theo tuyệt vọng, ngã xuống đất không một tiếng thở.