- Tốt, nếu chư vị đều thừa nhận là ân oán cá nhân, như vậy hiện tại, ngoại trừ Lưu Tiên Tông ra, người tự nhận mình có ân oán cá nhân cùng tại hạ đều đứng ra cho ta, bản thiếu cũng muốn nhìn xem thử rốt cuộc là người nào nhất định phải gây khó khăn cho người Tần mỗ ta.
Tần Trần ánh mắt phát lạnh, lạnh lùng nhìn mọi người Huyền Châu ở đây.
- Hả? Người này rốt cuộc là đang làm gì, điên rồi sao?
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Cử động của Tần Trần bọn họ càng xem càng không hiểu rồi.
Người thừa nhận có ân oán cá nhân cùng hắn liền đứng ra, chẳng lẽ là muốn đối phó với những người này?
Ha ha.
Nhưng nghĩ lại, mọi người liền cười lạnh.
- Lão phu Trần Thiên La của Thái Nhất Môn, thủ hạ của ngươi đoạn ta một tay, nếu như các hạ ngày hôm nay không cho lão phu một câu trả lời hợp lý, Thái Nhất Môn ta không chết không thôi với các hạ.
Trần Thiên La là người đầu tiên đứng ra, gương mặt cười lạnh, bên cạnh hắn, vài tên Thái Nhất Môn đệ tử cùng nhau tiến lên, trên mặt đều mang theo một nụ cười lạnh lùng.
- Lão phu Chu Lạc, Thiên Ưng Cốc trưởng lão, lúc trước các hạ làm nhục Huyền Châu ta, Thiên Ưng Cốc ta thân là Huyền Châu tông môn, lão phu cũng thân là người Huyền Châu, há lại cho các hạ bêu xấu như thế. Ngày hôm nay, lão phu cũng nên vì Huyền Châu thay trời hành đạo, đòi các hạ một công đạo.
Thiên Ưng Cốc Chu Lạc trưởng lão cũng cười lạnh đi lên trước, trước đó, hắn thả mục tiêu trên người Vũ Văn Phong .
Nhưng bây giờ, Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa cao thủ đến, dĩ nhiên không thể vô cớ động thủ đối với Đại Lương Quốc, chỉ có thể đặt mục tiêu vào Tần Trần, muốn chia một chén súp.
- Lão phu Sơn Hà môn trưởng lão, đệ tử Đại Tề Quốc các hạ lúc trước làm tổn thương đệ tử Chu Huân Sơn Hà môn ta, lão phu hôm nay cũng phải đòi lại một công đạo vì Sơn Hà môn.
Trong lúc nhất thời, lập tức liền có mấy thế lực đi ra, khóe miệng cười lạnh, ánh mắt nóng như lửa.
Những người này đều có lý do, có khi lý do là Tần Trần đánh bại đệ tử của bọn họ, có khi lý do là Tần Trần vũ nhục Huyền Châu bọn họ, thậm chí có lý do là muốn chính danh vì Huyền Châu, các loại lý do khiến cho người ta không biết nên khóc hay cười.
Thế nhưng mục đích của tất cả mọi người đều là một, chính là gây sự với Tần Trần.
- Tốt, những người này đều có ân oán cá nhân cùng tại hạ, còn gì nữa không?
Tần Trần nhìn những người này, mặt không thay đổi, mà tiếp tục quét mắt trong nhiều thế lực Huyền Châu.
Bọn Trần Thiên La không nhịn được cười lạnh, người này chẳng lẽ ngại những thế lực bọn họ còn chưa đủ hay sao? Không muốn cho những thế lực Huyền Châu khác gia nhập vào, vì sao, chẳng lẽ là muốn bọn họ hạ tử thủ?
Ha ha, tiểu tử này dám sao?
Bọn họ cũng không tin Tần Trần thực sẽ có can đảm động thủ với bọn họ.
Đúng, Tần Trần bây giờ là nắm giữ bộ phận Cổ Nam Đô chi lực, có thể khống chế bọn họ, nhưng bọn họ dù sao chỉ là một phần của các thế lực lớn.
Ví dụ như Trần Thiên La, chỉ là Thái Nhất Môn Phó môn chủ, ở trên hắn ít nhất còn có một vị phó môn chủ, cùng với một vị môn chủ và tất cả trưởng lão, nếu như Tần Trần dám động hắn, chờ tin tức truyền về Huyền Châu, Tần Trần đối mặt đấy là sự tức giận của toàn bộ Thái Nhất Môn, đến lúc đó hắn hẳn phải chết không nghi ngờ.
Bởi vậy từng người từng người không hề sợ hãi.
Chắc chắc Tần Trần không dám động thủ.
Thế nhưng cũng có thế lực Huyền Châu do dự, không hề đứng ra.
Bọn họ thật ra không lo lắng Tần Trần sẽ động thủ, mà là lo lắng Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa, đích xác, Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa tạm thời không thể nhúng tay, nhưng nếu bọn họ thật sự ra mặt, một khi bị Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa ghi hận, ngày tháng tương lai sợ rằng sẽ rất khó chịu.
Trong lúc nhất thời do dự vạn phần, nội tâm rối tung.
- Thiếu gia!
Chỗ Đế Tâm Thành, Đế Tâm Thành lão nô Quyền thúc liếc nhìn Đế Thiên Nhất, cũng hỏi thăm ý tứ của Đế Thiên Nhất.
- Quyền thúc, chúng ta tạm thời không vội vàng, xem kịch vui trước đi.
Đế Thiên nhoẻn miệng cười phất tay áo, trong mắt lóe lên một chút tinh mang:
- Tần Trần ấy rất giảo hoạt, từ Ngũ quốc trận đấu bắt đầu đến bây giờ, ngươi có thấy tiểu tử này bị thua thiệt qua sao? Cử động của hắn lần này tuy cổ quái, nhưng ta tin tưởng người này khẳng định không phải hạng người lỗ mãng, hắn làm như thế tất nhiên là có nguyên nhân của hắn, chúng ta chỉ cần nhìn là được, sau này lại kiến cơ hành sự.
Đế Thiên Nhất không động, người Thiên Hành Thư Viện đang do dự một chút, sau đó cũng lù lù bất động.
Nhưng lão giả dẫn đầu Huyết Ma Giáo mắt sáng lên, chậm rãi đi ra.
Hướng Vấn Thiên và Mục Lãnh Phong lập tức ánh mắt lạnh lùng.
Lão giả kia mỉm cười, không nhìn ánh mắt của hai người mà nhìn Tần Trần, nói:
- Các hạ, Huyết Ma Giáo chúng ta không phải là trả thù các hạ, vẫn là câu nói lúc trước Ma Lệ nói cùng các hạ trên lôi đài, chúng ta cực kỳ coi trọng tương lai của các hạ, giờ này các hạ đắc tội nhiều thế lực như vậy, Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa lại không thể nhúng tay, nhưng chỉ cần các hạ đáp ứng gia nhập vào Huyết Ma Giáo chúng ta, thù của những thế lực này Huyết Ma Giáo chúng ta đều khiêng thế cho các hạ, như thế nào?
Lời này vừa nói ra, tất cả thế lực Huyền Châu đều chấn động, đua nhau nhìn về phía Hắc y lão giả.
Huyết Ma Giáo thật ác độc a, lại muốn thay thế Tần Trần chống đỡ tất cả ân oán, khẩu vị thật là lớn.
Thế nhưng trong tâm bọn họ lại cực kỳ thấp thỏm, thật sự là danh khí Huyết Ma Giáo quá lớn, cũng vô cùng đáng sợ, nếu Tần Trần thật sự đáp ứng gia nhập vào Huyết Ma Giáo, bọn họ thật sự động thủ cùng Huyết Ma Giáo sao? Suy ngẫm lại cũng có chút kiêng kỵ.
Đối mặt ánh mắt của mọi người, trên mặt Hắc y lão giả không hề có chút khác thường, chỉ cười nheo mắt nhìn Tần Trần.
Đám người Tiêu Chiến cũng phức tạp nhìn Tần Trần, nói thật, từ sâu trong nội tâm, bọn họ cực kỳ không muốn Tần Trần gia nhập vào Huyết Ma Giáo đấy, thế nhưng suy tính đến tình huống hiện tại, bọn họ lại mong Tần Trần có thể gia nhập vào Huyết Ma Giáo, ít nhất bằng vào thực lực của Huyết Ma Giáo, tạm thời có thể bảo vệ cho Tần Trần mà không đến mức bị nhiều thế lực như vậy đuổi giết.
- Xin lỗi, Tần mỗ đã quen độc hành, không muốn gia nhập vào thế lực nào.
Trước ánh mắt của mọi người, Tần Trần lại trực tiếp cự tuyệt, muốn gia nhập vào Huyết Ma Giáo, vẫn là bỏ bớt khí lực đi.
Hắc y lão giả mắt sáng lên, nở nụ cười:
- Nếu đã như vậy, lão phu sẽ không nói thêm cái gì, hy vọng các hạ có thể tự giải quyết cho tốt, đừng hối hận là được.
Nhìn Hắc y lão giả về tới một bên Huyết Ma Giáo, nhóm thế lực Lưu Tiên Tông và Thái Nhất Môn đều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, bọn họ thật sự rất sợ Tần Trần sẽ gia nhập vào Huyết Ma Giáo.
- Xem ra không có thế lực nào tiếp tục đi ra, nếu đã như vậy, những thế lực còn lại hẳn là không có ân oán cùng Tần mỗ rồi.
Tần Trần thấy không có ai tiếp tục đi ra, gật đầu một cái nói.
- Chuyện này...
Nhiều thế lực ngẩn ra, cảm thấy có chút hối hận, chỉ có điều lời đã nói ra khỏi miệng, tự nhiên không thích đổi ý, chỉ có thể nghĩ ngợi xem sẽ có cơ hội phân một chén canh hay không.
Tần Trần cũng không để ý tới tâm lý của những người này, sau đó đưa mắt nhìn đám người Cát Huyền, chắp tay nói:
- Chư vị, đều là có ân oán cùng Tần mỗ ta, cho dù chư vị có ân oán gì với ta, nhưng mối thù đã kết, như vậy dĩ nhiên là phải giải quyết.
- Tần Trần ta luôn luôn thờ phụng ra cửa tại ngoại, thêm một người bạn dù sao cũng tốt hơn là thêm một kẻ địch, cái gọi là giang hồ cưỡi ngựa, gió cũng được, mưa cũng được, Tần mỗ biểu lộ thái độ ở đây, hy vọng chư vị có thể biến chiến tranh thành tơ lụa cùng Tần mỗ, xóa bỏ ân oán trước, từ nay về sau, mọi người đều là bằng hữu, như thế nào?