Hướng Vấn Thiên và Mục Lãnh Phong sắc mặt trầm xuống, không ngờ bản thân mình đã nói tới mức như thế rồi, người của Lưu Tiên Tông thế mà vẫn không chịu bỏ qua.
Nhưng hai người bọn họ lại không thể cưỡng chế nhúng tay, tuy Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa thế lực khổng lồ, trải rộng toàn bộ đại lục, thế nhưng đồng thời thành lập phân bộ các nơi ở đại lục, cũng có rất nhiều quy định, trong đó có một cái quy định là không được tham gia vào xung đột giữa các đại thế lực.
Nếu như hai người bọn họ nhất định cưỡng chế xuất thủ, một khi ầm ĩ đến tổng bộ, chẳng những thanh danh bất hảo, còn có thể sẽ phải chịu trừng phạt của Chấp Pháp đường.
- Cát Huyền trưởng lão nói không sai, ân oán cá nhân, ta muốn hai vị vẫn không nên nhúng tay rồi, nếu không truyền ra ngoài, danh tiếng dường như không tốt lắm đâu.
Lúc này cường giả dẫn đầu Thiên Hành Thư Viện cũng đi ra, cười nheo mắt nói, hiển nhiên là không sợ phiền phức lớn.
- Cho dù Tần Trần là Luyện Dược Sư và Huyết Mạch Sư, thế nhưng ân oán cá nhân đích xác không nên liên lụy đến Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa.
- Đây cũng không phải là hai Luyện Dược Sư hoặc là Huyết Mạch Sư so đấu, mà là ân oán cá nhân giữa Tần Trần và Lưu Tiên Tông, nếu như Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa nhất định nhúng tay, đích xác có hơi quá.
Thấy người của Thiên Hoành Thư viện lên tiếng, nhiều cường giả của các đại thế lực thuộc Huyền Châu cũng đua nhau nghị luận.
Trong bọn họ không ít người chuyến này không có được cái gì, mắt thấy có lợi ích có thể cướp đoạt, thế nhưng bị Hướng Vấn Thiên và Mục Lãnh Phong ngăn trở, trong lòng tự nhiên tức sôi ruột, ước gì song phương xung đột lên.
- Tần Trần kia lúc trước còn cho người ta dùng độc đoạn đi một cánh tay của lão phu, thù này không báo, sau này Thái Nhất Môn ta làm sao có thể đặt chân tại Huyền Châu? Có phải là sau đó chỉ cần là thành viên của Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa, lão phu đều ngoan ngoãn nhượng bộ, nghển cổ tự vận hay sao?
Trần Thiên La của Thái Nhất Môn mất đi một cánh tay, tánh khí càng thêm bốc lửa, lớn tiếng hừ lạnh khiến cho sắc mặt của Hướng Vấn Thiên và Mục Lãnh Phong càng thêm khó coi.
Nhiều người Huyền Châu đều làm khó dễ với bọn họ như vậy, khiến cho Hướng Vấn Thiên và Mục Lãnh Phong khó xử trong lòng, sắc mặt tái xanh, bọn họ đi chuyến này chính là vì Tần Trần, tự nhiên không cho phép Tần Trần xảy ra chuyện, chỉ có điều bây giờ nhiều cường giả Huyền Châu đang ở tràng đều mở miệng, nếu bản thân mình cưỡng ép tham gia, sợ rằng sẽ dẫn tới phiến toái cho Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan, lâm vào lưỡng nan.
- Hai vị không cần làm khó, ngày hôm nay hai vị có thể xuất hiện, Tần mỗ cũng đã cảm kích bất kính, hai vị chỉ cần sắp xếp xong xuôi cho những đệ tử Ngũ quốc khác là được. Về phần Tần mỗ, nếu người Huyền Châu hoà giải ân oán cá nhân với tại hạ, hai vị không nên nhúng tay vào, tránh khỏi có ít người nói xấu, đến lúc đó mang tới phiền toái cho hai vị.
Đúng lúc này, Tần Trần đột nhiên đi ra, chắp tay nói đối với hai người với thần thái tôn kính.
- Tần Trần.
Tiêu Nhã lo lắng hô lên, không ngừng nháy mắt với Tần Trần.
Những người khác cũng đều trợn tròn mắt.
Tiểu tử này không phải đầu óc rút chứ? Không ngờ lại chủ động nói Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa không nên nhúng tay, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Lúc này mọi người cũng hiểu được thủ đoạn Tần Trần khống chế Cát Huyền trước đó hẳn là Cổ Nam Đô để lại, thế nhưng di tích Cổ Nam Đô đã biến mất, lực lượng lưu lại khẳng định sẽ không đáng kể, một khi cổ lực lượng này và những người khác biến mất, Tần Trần này giống như là thịt cá trên thớt gỗ, căn bản là mặc cho người chém giết.
Cát Huyền lại kích động cười ha hả, liền nói với Hướng Vấn Thiên và Mục Lãnh Phong:
- Hai vị cũng đều nghe được, hiện tại Tần Trần cũng thừa nhận đây chỉ là ân oán giữa chúng ta, e rằng hai vị không có bất kỳ lý do nào nhúng tay vào.
- Ai, Tần Trần ngươi đây cũng là...
Mục Lãnh Phong và Hướng Vấn Thiên không nói nên lời, lắc đầu liên tục, vốn bọn họ còn nghĩ tới có biện pháp nào có thể mang Tần Trần đi, hiện tại Tần Trần vừa nói như vậy, tương đương với trực tiếp ngăn hcặn đường lui của bọn họ rồi, bọn họ làm gì còn có lý do gì để nhúng tay vào chuyện này.
- Các hạ chớ cao hứng quá sớm, trước đó có thể là ngươi nói, ân oán giữa ta cùng Lưu Tiên Tông ngươi chỉ là ân oán cá nhân, ngươi có thể đại biểu Lưu Tiên Tông làm chủ?
Tần Trần cười lạnh nhìn về phía Cát Huyền.
- Lão phu chính là Lưu Tiên Tông trưởng lão, lần này dẫn đầu tự nhiên có thể làm chủ, tiểu tử, ta biết ý của ngươi, yên tâm, giờ này lão phu chỉ muốn đối phó một mình ngươi, về phần những đệ tử Ngũ quốc khác, lão phu cũng không có hứng thú gì.
Cát Huyền cười lạnh một tiếng.
Hắn làm sao không rõ ràng, Tần Trần là vì bảo vệ những người Đại Tề Quốc khác, thật là ngu xuẩn a, thời điểm này lại còn suy nghĩ đến người khác, ha ha, chỉ cần đoạt được bí tịch và bảo vật trên người hắn, về phần những người khác có được đồ vật gì đó tại Cổ Nam Đô, Lưu Tiên Tông hắn không có nghĩa là buông tha.
Huống chi, Cát Huyền đã nhận định Tần Trần không dám hạ tử thủ đối với người của Lưu Tiên Tông bọn họ, trước đó ỷ vào chút lực lượng Cổ Nam Đô tàn lưu lại cáo giả oai hùm mà thôi, một khi cở lực lượng này cùng những người khác biến mất, để xem tiểu tử này còn có biện pháp nào nữa hay không?
Không để ý đến Cát Huyền, Tần Trần nhìn những cường giả Huyền Châu khác ở phía dưới:
- Chư vị cũng đều nói đây là ân oán cá nhân giữa chúng ta, chư vị còn chưa thừa nhận.
- Yên tâm đi, nói là ân oán cá nhân chính là ân oán cá nhân.
- Sẽ không dính dấp đến những người Ngũ quốc khác .
- Tiểu tử, trước đó mặc dù Đấu Bồng Nhân làm tổn thương người của ta, thế nhưng người này nghe theo mệnh lệnh của ngươi, bởi vậy ân oán giữa Thái Nhất Môn và các hạ cũng chỉ nhằm vào một mình các hạ.
Từng thế lực không rõ Tần Trần làm cái gì, tất cả đều cười lạnh nói.
Bọn họ không nói như vậy cũng không được, dù sao ở bên cạnh có người của Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa ở đây, nếu như bọn họ dám lấn ép đệ tử và thế lực Ngũ quốc khác, hai thế lực lớn này lập tức có lý do tham dự.
Thời điểm này tự nhiên không thể cấp cho đối phương bất kỳ lý do gì.
- Được.
Tần Trần gật đầu, lộ ra vẻ tươi cười, rồi sau đó lấy ra một khối hình ảnh thủy tinh từ trên người, cười lạnh nói:
- Chư vị, mọi hành vi lúc trước của các ngươi đều được tại hạ ghi chép trong hình ảnh thủy tinh này. Hai vị tiền bối, nếu như sau đó Đại Uy Vương Triều có bất kỳ thế lực nào còn dám đối phó người Ngũ quốc ta, xin hai vị chủ trì công đạo.
Tay vừa nhấc, hình ảnh thủy tinh ấy lập tức liền được Tần Trần đưa đến trong tay Mục Lãnh Phong và Hướng Vấn Thiên.
- Tên tiểu tử giảo hoạt này.
Tất cả người Huyền Châu đều sững sờ, không ngờ Tần Trần thu lời nói của bọn họ, tất cả đều tồn tại trong hình ảnh thủy tinh, vậy sau này bọn họ muốn đổi ý cũng không có cơ hội rồi, từng người một nổi giận dị thường, thế nhưng nghĩ tới Tần Trần tự mình đào cho mình một cái hố, thừa nhận là ân oán cá nhân, mọi người lại trở nên hưng phấn.
Đối với những đệ tử Ngũ quốc khác, bọn họ biết rằnng Tần Trần lấy được bảo vật từ trong Cổ Nam Đô lại là kinh người nhất, chỉ cần có được vật trên người Tần Trần, những vật trên thân người khác cho dù không cầm được cũng không có gì đáng tiếc .
Người Huyền Châu kích động, người Ngũ quốc đều xúc động, vô cùng cảm động.
- Phụ thân, đây là phụ thân nói Tần Trần không dám hả tử thủ đối với Lưu Tiên Tông? Vì Ngũ quốc chúng ta, người này tình nguyện đặt bản thân mình bên trong xoáy nước, người như vậy chính là loại người phụ thân nói lúc trước sao?
U Thiên Tuyết nhìn U Vô Tẫn thở dài nói, trong giọng nói mang theo lo âu nồng đậm.
U Vô Tẫn đã trầm mặc.
Không thể không thừa nhận, hiện tại mọi hành vi của Tần Trần khiến cho hắn chưa từng liệu đến .
- Trần thiểu.
Đám người Vương Khải Minh cũng lệ nóng lưng tròng, không nói nên lời nghẹn ngào.
Giờ khắc này, tất cả đệ tử Ngũ quốc đều chấn động, nhìn Tần Trần trước mặt, rõ ràng chỉ là một người thiếu niên, thế nhưng thân ảnh kia lại cao lớn, vĩ đại như vậy, làm bọn họ ngưỡng mộ.