U Thiên Tuyết nói:
- Phụ thân nghĩ đi, Tần Trần để chúng ta ly khai, những người Đại Uy Vương Triều lại không có chút cử động nào, thậm chí theo đuổi chúng ta ly khai, chẳng lẽ phụ thân không cảm thấy có chút kỳ quái sao? Phụ thân cũng nói, mặc dù bây giờ Lưu Thiên Tông bị Tần Trần khống chế, cũng căn bản không sợ Tần Trần, như vậy tại sao lại hoàn toàn không quan tâm đến chúng ta, mặc cho chúng ta ly khai? Một câu nói cũng không có? Hơn nữa không chỉ có Lưu Thiên Tông, thậm chí những thế lực Huyền Châu khác cũng đều không có ai nói nửa lời?
U Thiên Tuyết khiến cho U Vô Tẫn cũng tràn đầy nghi ngờ, đích xác là người Ngũ quốc đi quá thuận lợi.
Hắn vốn nghĩ đến bọn Vũ Văn Phong ly khai, khẳng định sẽ bị một số ngăn trở, không ngờ không có chút ngăn trở nào, chuyện này quá mức không bình thường rồi.
U Thiên Tuyết cười lạnh nói:
- Đó là bởi vì cường giả Đại Uy Vương Triều căn bản không để ý chúng ta ly khai.
Nói đến đây, nàng ta thở dài một hơi:
- Phụ thân suy nghĩ một chút đi, chúng ta đi, có thể đi tới chỗ nào đây? Không phải là trở về quốc gia từng người, tông môn từng người, những cường giả Huyền Châu này tạm thời thả cho chúng ta đi, nhưng mà quay đầu lại có thể trực tiếp tới Lăng Thiên Tông, phụ thân phải làm gì bây giờ?
- Chuyện này...
U Vô Tẫn á khẩu không trả lời được, tình huống mà U Thiên Tuyết nói, hắn không thể không nghĩ qua.
- Cho nên Thiên Tuyết, sau khi con trở về tới tông môn, ngay lập tức rời đi Ngũ quốc, đến lúc đó mặc dù có người đến tìm con, đối phương cũng vô kế khả thi.
- Thật sự vô kế khả thi sao?
U Thiên Tuyết lắc đầu liếc nhìn U Vô Tẫn, hiển nhiên là cảm thấy cách nghĩ của U Vô Tẫn quá mức ngây thơ.
- Phụ thân, nếu như những võ giả Huyền Châu này thật dễ nói chuyện như vậy, cũng không lấy được bộ dáng hiện tại này, con dám cam đoan sở dĩ bọn họ thả chúng ta ly khai, chỉ là không muốn cho người khác biết bọn họ đã có được bí tịch trước mặt nhiều người như vậy, một khi chúng ta cùng những người khác rời đi, sẽ lập tức tiến hành chặn lại, yêu cầu bí tịch, đến lúc đó, mọi người chúng ta đều phân tán, căn bản không có ai chứng kiến, bọn họ có thể tùy ý tru diệt chúng ta mà không cần lo lắng bại lộ.
U Vô Tẫn trong lòng chợt trầm xuống, U Thiên Tuyết nói cũng không phải là không có đạo lý.
- Về phần phụ thân bảo con ly khai, đích xác là con tự nhiên ly khai, chưa chắc không thể tránh khỏi những người này tìm tòi, thế nhưng con có năng lực đi nơi nào? Những người này không lấy được bí tịch từ trên người phụ thân, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, con có thể ly khai, nhưng mà phụ thân, tỷ tỷ hay không? Toàn bộ Lăng Thiên Tông chúng ta có thể đi nơi nào?
U Vô Tẫn im lặng, không lời chống đỡ.
Khiến cho hắn vì vậy mà dời toàn bộ Lăng Thiên Tông, trước đó không nói có nguyện ý hay không, cho dù là nguyện ý, nhiều người như vậy, có thể dời đi nơi nào?
- Cho nên nói, phụ thân, con ở lại thật ra là biện pháp tốt nhất.
U Thiên Tuyết nói.
- Có thể nói con lưu lại có ích lợi gì? Cho dù con giao bí tịch ra đây, với sự tàn nhẫn của những người này, khẳng định sẽ không bỏ qua cho con, đến lúc đó con vẫn phải chết, vì tương lai của mình và tông môn, từ bỏ tính mạng của nữ nhi, Thiên Tuyết, con nói ta nghe sau này con chết rồi, ta sẽ đối mặt với mẫu thân con như thế nào đây.
U Vô Tẫn bi phẫn nói.
Trơ mắt nhìn mình hài tử lâm vào nguy cảnh mà không thể ra sức, cảm giác này thật quá khó để tiếp thu rồi.
U Thiên Tuyết cười nhạt một cái:
- Phụ thân, ai nói con nhất định sẽ chết?
U Vô Tẫn ngạc nhiên ngẩng đầu.
U Thiên Tuyết nhìn Tần Trần, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười:
- Phụ thân, phụ thân mới vừa nói sai rồi, con sẽ giải thích với Tần Trần, cũng biết tính cách của hắn, trước đó phụ thân nói hắn không giết bọn Cát Huyền là bởi vì không dám giết người Lưu Thiên Tông. Thật ra không phải, hắn không phải là không dám, mà là không muốn, con đoán hắn cũng đang đắn đo với Đại Tề Quốc, cho nên mới không giết người Lưu Thiên Tông, hơn nữa con tin tưởng hắn khẳng định sẽ có biện pháp, hóa giải nguy cơ lần này.
- Hắn?
U Vô Tẫn hồ nghi liếc nhìn Tần Trần, không biết vì sao U Thiên Tuyết tin tưởng người thiếu niên Tần Trần này như vậy.
Đây chính là toàn bộ cường giả Huyền Châu, mặc dù thiên tài Tần Trần đi nữa, có năng lực có biện pháp nào?
Trong khi U Vô Tẫn lo lắng, đám người Tiêu Chiến lại chết sống không muốn ly khai.
- Tần Trần, chúng ta không đi, chúng ta vừa đi, một mình ngươi làm sao bây giờ?
Tiêu Chiến khẩn trương nói.
- Đúng vậy a, Tần Trần, phải đi chúng ta cùng đi.
Đám người Triệu Linh San biểu tình cũng vô cùng kiên quyết.
- Các ngươi không cần phải để ý đến ta, đến lúc đó tự nhiên ta có biện pháp.
Tiêu Chiến lắc lắc đầu, kiên định nói:
- Tần Trần, ngươi có thể có biện pháp nào, ta biết, ngươi khiến cho chúng ta đi trước là muốn dùng bản thân mình kéo lại những cường giả Huyền Châu này. Thế nhưng Tiêu Chiến ta cũng không phải là hạng người ham sống sợ chết, chúng ta vừa đi, những người này sẽ càng không chút kiêng kỵ, chúng ta sẽ lưu lại hỗ trợ cho ngươi.
Nhìn đám người Tiêu Chiến không nguyện rời đi, Tần Trần cảm động trong lòng, nhưng cũng rất bất đắc dĩ.
- Các ngươi tin tưởng ta, các ngươi lưu lại chỉ mang đến phiền toái cho ta, còn có Vương Khải Minh...
Âm thanh Tần Trần đột nhiên vang lên trong đầu Vương Khải Minh
- Ngươi về tới Đại Tề Quốc, ngay lập tức đi tìm Đan Các Tiêu Nhã, hoặc là Huyết Mạch Thánh Địa Đông Phương Thanh, chỉ có bọn họ mới có thể bảo vệ được ngươi
- Trần thiểu.
Vương Khải Minh cảm động, đến lúc này mà Trần thiểu còn suy tính vì an nguy của hắn.
Người Lưu Thiên Tông đều lạnh lùng nhìn tình cảnh này, thương thế trên người Cát Huyền cũng có khôi phục, nhìn các đệ tử Đại Tề Quốc, khóe môi nhếch lên cười lạnh, bọn người kia còn buông bỏ không rời được, chẳng qua bọn họ có năng lực chạy đi nơi nào? Hòa thượng chạy không qua khỏi miếu, đắc tội Lưu Thiên Tông hắn, nghĩ đơn giản là có thể trốn thoát như vậy sao, quá mức ngây thơ rồi.
Trên thực tế, những cường giả Đại Uy Vương Triều khác đều có ý tưởng giống nhau.
Từng người một im lặng không lên tiếng, nhưng trên mặt đều treo nụ cười lạnh lùng, ánh mắt như ưng chí.
Sưu sưu sưu!
Ngay lúc tràng diện đang yên tĩnh, đột nhiên vài tiếng xé gió truyền đến, từ bên ngoài Cổ Nam Đô đột nhiên lướt đến mấy đạo nhân ảnh.
Mấy người này có khí thế trên người cực kỳ bất phàm, đặc biệt là hai người dẫn đầu, chân lực toàn thân ngưng tụ không tan, không ngờ cũng là cường giả cấp bậc Vũ Tông.
Phía sau hai người còn có mấy người đi theo, hai người trong đó là Đại Tề Quốc Đan Các Tiêu Nhã Các chủ, còn có Đại Tề Quốc Huyết Mạch Thánh Địa Đông Phương Thanh hội trưởng, chỉ là thời khắc này bọn họ đều đứng ở phía sau, đi theo hai lão giả có khí thế bất phàm.
Ngoài ra, những cường giả khác bên cạnh Tiêu Nhã và Đông Phương Thanh cũng đều mặc Đan Các Luyện Dược Sư bào, cùng với Huyết Mạch Thánh Địa huyết mạch sư bào, hiển nhiên tất cả đều có thân phận.
Tần Trần vừa nhìn thấy Tiêu Nhã và Đông Phương, đồng thời hai người cũng đều trông thấy Tần Trần, thấy Tần Trần không sao, hai người đều không kiềm hãm được thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa phía sau những người này, đám người Vi Thiên Minh và Vũ Văn Phong lúc trước đã rời đi không ngờ lại quay lại trở lại.
- Hả? Vì sao người Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa đến rồi?
Thấy được người đến, vô số cường giả Huyền Châu đều nhíu mày, sắc mặt biến trở nên có chút khó coi.
Sắc mặt của vài tên Hắc y nhân Quỷ Tiên Phái cũng đều khó xem.
- Chư vị cường giả Đại Uy Vương Triều, nơi này chính là Ngũ quốc chi địa, dường như không phải là nơi để các ngươi giương oai a?
Hai vị lão giả dẫn đầu vừa đến, liền quát lạnh với vô số cường giả Đại Uy Vương Triều, ánh mắt ác liệt, thần sắc không vui.