Vũ Thần Chúa Tể

Chương 518: Còn có ai

Chương Trước Chương Tiếp

Một chân đạp ở trên người Hoa Thiên Độ, Tần Trần lạnh lùng nhìn đám người Lưu Thiên Tông cùng với nhiều cường giả Huyền Châu ở đây, lạnh lùng nói:

- Còn có ai? Còn có ai không phục, cứ đi lên.

Tư thái cuồng vọng ấy, giọng điệu bá đạo ấy, chấn động nội tâm mỗi người.

Trong lúc nhất thời, trên trận yên tĩnh, không người nào dám tiến lên.

Mặc dù rất nhiều người Huyền Châu bất mãn đối với tư thái của Tần Trần, thế nhưng ngay cả Lưu Thiên Tông Cát Huyền trưởng lão cũng không phải đối thủ, hiện tại ai còn dám tiến lên?

Kết quả của việc đi lên, khẳng định sẽ giống như Cát Huyền trưởng lão, mất mặt xấu hổ trở thành một trò cười trước mặt tất cả mọi người.

Ánh mắt cường giả Đế Tâm Thành và Thiên Hành Thư Viện lạnh lùng nhìn Tần Trần nói:

- Tiểu tử này thật đúng là điên.

Chỉ có điều bọn họ cũng chỉ nói mà thôi, không có hành động gì.

Bởi vì bọn họ quá rõ thực lực của mình, cũng chỉ sàn sàn Lưu Thiên Tông, người Lưu Thiên Tông đi lên cũng thảm như vậy, bọn họ đi lên sẽ có kết quả gì? Bọn họ không dám dự liệu.

Dù sao, ai biết Cổ Nam Đô ý chí để lại cho tiểu tử này thủ đoạn gì? Vạn nhất ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, vậy thì xấu hổ chết người ta rồi.

Trước bầu không khí như thế, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không khí trở nên cổ quái.

Thấy không ai dám lên, Tần Trần cười lạnh, nói khẽ với đám người Tiêu Chiến:

- Tiêu Chiến đại nhân, nơi này không nên ở lâu, các ngươi đi trước.

Đồng thời cao giọng nói:

- Chư vị đệ tử Ngũ quốc, mọi người có thể đi ra.

Nghe Tần Trần nói, trên trận lập tức rối loạn lên.

Người Ngũ quốc không ai nghĩ tới, không ngờ lại có kết cục như vậy, Tần Trần bằng vào lực một người, chấn trụ các cao thủ của Đại Uy Vương Triều.

Vốn trong lòng bọn họ đều thấp thỏm lo âu, thậm chí đang suy nghĩ cầu xin tha thứ mới có thể làm cho người Đại Uy Vương Triều bỏ qua bọn họ, không nghĩ mới chỉ trong chớp mắt tình thế xoay chuyển, người Huyền Châu không dám động bọn họ rồi.

Nghĩ tới chuyện như vậy, chỉ là sau khi một thiên tài Đại Tề Quốc làm như vậy, mọi người Ngũ quốc đều chịu phục, Tần Trần có thể trở thành vô địch Cổ Nam Đô khảo hạch quả nhiên không phải bỗng dưng chiếm được, thiên tài như vậy đích xác có năng lực này.

Đáng tiếc, thiên tài như thế lại không phải đệ tử của thế lực mình.

Vô số cường giả Ngũ quốc đều thở dài, trong lòng cực kỳ tiếc nuối.

Thế nhưng tiếc nuối thì tiếc nuối, hiện tại có cơ hội rời đi tốt như vậy, không đi nhanh lên còn lưu lại muốn chết sao.

Kết quả là, một đoàn cường giả và thiên tài Ngũ quốc đua nhau chỉnh đốn tâm tình, vội vàng rời khỏi.

Mà lo lắng nhất vẫn là mấy thế lực được truyền thừa, như Lăng Thiên Tông, Đại Lương Quốc, bọn họ biết rõ người Đại Uy Vương Triều còn không thể giết người lung tung, thế nhưng đối với U Thiên Tuyết và Vũ Văn Phong đã có được truyền thừa, nhất định là không muốn bỏ qua.

- Đi, chúng ta rời khỏi nơi này.

Suy nghĩ minh bạch điều này, Vi Thiên Minh lập tức dẫn theo người Đại Lương Quốc, cùng với Vũ Văn Phong lướt xuống đài cao, đi ra phía ngoài.

Lăng Thiên Tông U Vô Tẫn tông chủ, cũng khẽ quát một tiếng với U Thiên Tuyết, sắp sửa dẫn đệ tử Lăng Thiên Tông ly khai.

- Không, phụ thân, con không đi.

Ai ngờ U Thiên Tuyết lại không muốn ly khai.

- Thiên Tuyết, con bị ngốc sao?

U Vô Tẫn lo lắng, không rõ U Thiên Tuyết là thế nào? Cơ hội tốt như vậy, không rời đi, một khi Tần Trần không trị nổi đám cường giả Đại Uy Vương Triều, lúc đó sẽ không đi được.

- Phụ thân, con muốn lưu lại, Tần Trần không rời đi, con cũng không ly khai.

U Thiên Tuyết lạnh lùng nói.

Tần Trần? U Vô Tẫn liếc nhìn Tần Trần, sắp điên rồi, Thiên Tuyết đây là phạm vào cái ngốc gì?

Không thể không thừa nhận, U Vô Tẫn cũng cực kỳ yêu thích Tần Trần, cho rằng hắn là một tài năng, nếu như trước kia, hắn khẳng định không ngại U Thiên Tuyết và thiên tài Tần Trần có một chút liên quan.

Thế nhưng hiện tại tình huống này, U Vô Tẫn lại biết rõ rành rành, tuy Tần Trần tạm thời chế trụ được người Lưu Thiên Tông, nhưng không có nghĩa là có thể một mực trấn áp được.

Đúng, Tần Trần có thể khống chế lực lượng Cổ Nam Đô lưu lại, nhằm đối phó với người Đại Uy Vương Triều, thậm chí đánh Cát Huyền bị thương nặng, thế nhưng thế lực Lưu Thiên Tông có thể trở thành thế lực đứng đầu Huyền Châu, không phải chỉ dựa vào một mình Cát Huyền, mà là dựa vào cả một tông môn khổng lồ.

Nghĩ tới đây, U Vô Tẫn không nhịn được thở dài một hơi, nói:

- Thiên Tuyết, ta biết con rất yêu thích Tần Trần ấy, thế nhưng con cần phải nhận biết rõ ràng việc mình làm a, mặc dù bây giờ Tần Trần tạm thời trị được đám người Cát Huyền, nhưng ta dám cam đoan, một khi chờ hắn đã mất đi lá bài tẩy, những cao thủ Đại Uy Vương Triều này khẳng định chẳng qua là buông tha hắn, đặc biệt là Lưu Thiên Tông, hai thiên tài đệ tử cơ hồ bị Tần Trần phế bỏ, thậm chí một vị trưởng lão bị đánh cho bị thương nặng, ngay cả Cát Huyền cũng bị đánh thành bộ dáng này, con cho rằng Lưu Thiên Tông sẽ bỏ qua cho hắn hay sao?

U Vô Tẫn lắc đầu:

- Tần Trần là mạnh, thế nhưng người Lưu Thiên Tông mạnh hơn Ngũ quốc chúng ta rất nhiều, con cũng thấy đấy, Tần Trần hoàn toàn có năng lực đánh chết Lưu Thiên Tông trưởng lão, nhưng hắn không làm như thế, đó là bởi vì hắn không dám, hắn sợ Lưu Thiên Tông trả thù hắn, người như vậy, con lưu lại thì có ích lợi gì?

U Vô Tẫn cho là mình vừa phân tích như vậy thì U Thiên Tuyết có thể thay đổi tâm ý, nhưng không ngờ nghe hắn nói xong, ánh mắt của U Thiên Tuyết càng thêm kiên định rồi, lắc đầu nói:

- Không, phụ thân, con không đi.

- Ngươi...

U Vô Tẫn muốn nổi điên rồi, con gái của mình luôn luôn nghe lời, ngày hôm nay có chuyện gì xảy ra?

Trong lúc U Vô Tẫn không biết nên làm sao bây giờ, U Thiên Tuyết quay đầu, nói với hắn:

- Phụ thân, phụ thân không hiểu, con không đi không chỉ là bởi vì Tần Trần, cũng là vì cha và Lăng Thiên Tông chúng ta.

- Lời này là thế nào?

U Vô Tẫn buồn bực. U Thiên Tuyết hoàn toàn kéo Lăng Thiên Tông vào trong nước a, tại sao lại là vì Lăng Thiên Tông.

Dường như hiểu được nghi ngờ trong lòng U Vô Tẫn, U Thiên Tuyết thản nhiên nói:

- Phụ thân, phụ thân cũng biết người của Đại Uy Vương Triều sở dĩ đối phó với Tần Trần, muốn xả giận là phụ, mục đích thực sự vẫn là vì lấy được truyền thừa trên người Tần Trần a?

U Vô Tẫn gật đầu, đạo lý này hắn tự nhiên đã hiểu, không phải là vì bảo vật, dùng nhiều người nhìn chằm chằm Tần Trần giống như Ngạ Lang, đỏ mắt trông mong đấy, liều mạng như vậy?

- Như vậy cha nên hiểu rõ, thật ra ngoại trừ Tần Trần, con, còn có bọn người Vương Khải Minh, Vũ Văn Phong, Ma Lệ, thật ra cũng vì mục tiêu như cường giả Đại Uy Vương Triều này.

U Vô Tẫn thầm nghĩ ngươi biết là tốt rồi, nếu như không phải bởi vì ngươi đã lấy được thứ tốt, đã có được truyền thừa, ta đi gấp gáp như vậy chính là sợ sau đó người của Đại Uy Vương Triều sẽ làm khó dễ Lăng Thiên Tông ta, ngăn trở không được a.

- Chính là như vậy, vì thế con mới càng không thể đi.

Dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng U Vô Tẫn, U Thiên Tuyết mở miệng nói.

U Vô Tẫn hoàn toàn không hiểu rõ rồi, cái gì gọi là mục tiêu của ngươi, lại càng không thể đi rồi sao? Càng phải nên đi mới đúng, lưu lại khẳng định là một con đường chết a.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (1)