Vũ Thần Chúa Tể

Chương 517: Một ánh mắt

Chương Trước Chương Tiếp

Những người khác cũng đều ngây người.

Bọn họ nhìn thấy gì? Đường đường Lưu Thiên Tông Cát Huyền trưởng lão lại bị Tần Trần treo đánh, đây là gặp quỷ rồi sao?

- Ngươi nhanh véo ta, xem có phải là nằm mơ hay không.

- Ai nha má ơi, đau chết mất, ngươi dùng sức như vậy làm cái gì?

- Không phải ngươi bảo ta véo ngươi sao?

- Ahhh, vậy cũng không nói ngươi dùng sức như vậy chứ, mẹ nó đau quá, không phải là mộng.

Một đám cường giả Huyền Châu hoàn toàn mộng bức, căn bản không dám tin vào hai mắt của mình, quả thực đều muốn điên rồi.

Đây chính là trưởng lão dẫn đầu Lưu Thiên Tông, Vũ Tông hậu kỳ, là người mạnh nhất trong mấy người ở đây, lại bị một thiếu niên Huyền cấp hậu kỳ đỉnh phong treo đánh.

Chỉ ngẫm lại cũng cảm thấy đau đớn.

Không ít người không nói nên lời, Cát Huyền trưởng lão thật mất mặt tới nhà rồi, bị một thiếu niên tát, hơn nữa còn tát ở trước mặt nhiều cường giả Huyền Châu, sau này còn làm sao dám ngẫng đầu?

- Yêu pháp, tiểu tử này biết dùng yêu pháp.

Cát Huyền nhe răng trợn mắt, đau đến cả người phát run, hai tròng mắt oán độc nhìn chằm chằm Tần Trần, giống như nổi điên quát.

Tần Trần cũng không giải thích, chỉ lạnh lùng nhìn nhiều cường giả Huyền Châu trên trận, cười lạnh nói:

- Các ngươi cho là ta không biết ý nghĩ của các ngươi sao? Không phải muốn cướp truyền thừa ta lấy được từ trong di tích Cổ Nam Đô sao, di tích Cổ Nam Đô vốn là bí cảnh của Ngũ quốc ta, hiện tại cho thiên tài Huyền Châu các ngươi cơ hội tham gia, các ngươi chẳng những không cảm kích, ngược lại còn muốn hạ thủ với thiên tài Ngũ quốc chúng ta, thật coi Ngũ quốc chúng ta dễ khi dễ sao?

Hai tròng mắt Tần Trần lạnh lùng nhìn phía trước, bắn ra tinh mang khiếp người.

- Hiện tại ta cho các ngươi cơ hội, các ngươi ai còn muốn cướp đoạt bí tịch trên người bản thiếu thì cứ đi lên, bản thiếu cũng muốn nhìn xem thử, Huyền Châu các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu vô sỉ, có bao nhiêu hèn hạ giống như Lưu Thiên Tông vậy.

Toàn bộ hiện trường yên tĩnh.

Tất cả cường giả Huyền Châu đều đưa mắt nhìn nhau, không một ai dám có cử động.

Đấu Bồng Nhân cũng toát ra mồ hôi lạnh, thật là gặp quỷ rồi, Cát Huyền không hề có sức chống cự trước tiểu tử này.

Trong đám người, chỉ có Ma Lệ hiểu rõ nguyên do, biết được Tần Trần nắm giữ cổ lực lượng mà Cổ Nam Đô ý chí nói, khiến cho hắn cực kỳ buồn bực, tuy hắn cũng biết có cổ lực lượng này tồn tại, nhưng vì sao hắn không cảm ứng được, mà Tần Trần chẳng những cảm ứng được, còn có thể khống chế như ý, khiến trong lòng hắn thất bại không dứt.

Cát Huyền giận dữ hét:

- Tiểu tử, ngày hôm nay lão phu không giết ngươi, ta sẽ không gọi Cát Huyền.

- Vẫn còn nhiều lời.

Ánh mắt Tần Trần lạnh lùng, vèo, thân hình thoắt một cái, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Cát Huyền.

- Ngươi muốn làm gì?

Hai gã Vũ Tông Lưu Thiên Tông sắc mặt đại biến, vội vàng tiến lên muốn chặn lại, nhưng Tần Trần khoát tay, hai người lập tức không thể nhúc nhích, bị Tần Trần đánh bay ra ngoài.

Ngay sau đó, Tần Trần đi tới trước mặt Cát Huyền, tay năm tay mười, lại lần nữa hành hung... Cát Huyền vừa mới đắp dược, khuôn mặt hơi chuyển tốt lập tức sưng phồng lên, bị đánh thành đầu heo, phẫn nộ gầm rú nhưng lại không thể ra sức.

- Dừng tay.

Hoa Thiên Độ ở một bên nhìn không thể kiềm được, vọt tới trước Tần Trần. Tần Trần vung tay, thế nhưng trên người Hoa Thiên Độ lóe lên một vệt sáng, lực lượng Cổ Nam Đô cũng không hề trói buộc Hoa Thiên Độ, như mất đi tác dụng.

Tần Trần hơi sững sờ:

- Hả? Là lực lượng Tinh Thần Chủng Tử, chẳng lẽ cổ lực lượng Cổ Nam Đô ý chí lưu lại không cho ta tổn thương thiên tài được truyền thừa?

- Ahh, vô dụng đối với ta? Ta hiểu được lực lượng ngươi khống chế, hẳn là lực lượng di tích Cổ Nam Đô lưu lại, khó trách cường đại như vậy.

Hoa Thiên Độ thông tuệ bực nào, rất nhanh liền suy nghĩ và hiểu rõ nguyên nhân, cười lạnh nói:

- Ta còn tưởng cổ lực lượng này vô địch, thì ra cũng có hạn chế, chết đi cho ta.

Hoa Thiên Độ nổi giận gầm lên một tiếng, trên người bạo phát ra khí tức kinh người, oành, lực lượng Vũ Tông bộc phát ra.

Ở Cổ Nam Đô truyền thừa, mặc dù Hoa Thiên Độ không đi tới một bước cuối cùng, nhưng ở cửa ải thứ hai hấp thu chân lực quỷ dị kia, cũng đã nhận được không ít chỗ tốt, tu vi lại lần nữa tiến bộ, giờ khắc này tuy Hoa Thiên Độ không phải Vũ Tông, nhưng kỳ thật đã không có gì khác biệt, chân lực trong cơ thể đang từ từ thoát biến.

Có thể nói, so với thời điểm ở lôi đài, thực lực của Hoa Thiên Độ tăng lên không chỉ một lần, lòng tự tin tăng cao, lại muốn chiến với Tần Trần.

Ông!

Chỉ thấy trong hư không chi chít chưởng ảnh, vô biên vô tận đánh tới Tần Trần.

- Vì sao khí tức trên người Hoa Thiên Độ mạnh như vậy?

- Chẳng lẽ ở trong truyền thừa, hắn lại được tăng lên?

- Quá mạnh mẽ, đổi lại là ta, mười người đi lên cũng không ngăn được một chưởng của Hoa Thiên Độ.

Đám người kinh ngạc, tuy trước đó Hoa Thiên Độ thua Tần Trần, thế nhưng mọi người có thể nhìn thấu từ mặt khí thế, sau khi trải qua Cổ Nam Đô truyền thừa, tu vi của Hoa Thiên Độ lại lần nữa được tăng lên, rõ ràng là đã đột phá.

- Tiểu tử, ta sẽ cho ngươi biết, nhất thời thắng bại cũng không coi vào đâu, Hoa Thiên Độ ta mới thật sự là thiên kiêu, vương giả cái thế.

Tiếng rống giận sấm rền, vang vọng đất trời, Hoa Thiên Độ cả người giống như một tôn Thần Ma, cao cao tại thượng thi triển ra một cú đánh mạnh nhất của mình tới Tần Trần.

Tần Trần không nói nên lời, khó trách người này không thành được cường giả đỉnh cao, đầu óc không dễ xài a, hắn có điều đột phá, chẳng lẽ mình tại không có đột phá trong truyền thừa sao?

- Huyễn Cảnh Lao Lung.

Lười chẳng muốn có gút mắt cùng Hoa Thiên Độ, Tần Trần trực tiếp thi triển ra Vạn Thần Quyết đệ nhị thức Huyễn Cảnh Lao Lung, trong phút chốc, hai tròng mắt giống như hồ sâu xoay tròn, một cổ tinh thần u lãnh quỷ dị ba động, lóe lên một cái trong hư không rồi biến mất.

Ngay sau đó, Hoa Thiên Độ chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, cả người đặt mình trong một không gian màu đen kịt, thân thể hắn bị vô số xích sắt lạnh như băng trói nhốt, cả người nằm dang tay chân theo dạng hình chữ đại, căn bản không hề có lực tránh thoát.

- Nơi này là nơi nào?

- Buông ta ra, mau thả ta ra.

Hoa Thiên Độ kinh hãi rống lớn, toàn thân mồ hôi lạnh túa ra dầm dề, từng đạo roi điện sắc bén, tại phương diện tinh thần, hung hăng quất roi vào hắn, đau khổ không chịu nổi, đã gặp phải đả kích thảm thiết.

- Không.

Thế giới bên ngoài, mọi người chỉ thấy Tần Trần nhìn thoáng qua Hoa Thiên Độ, cả người Hoa Thiên Độ liền đờ đẫn ở đó, sắc mặt đau khổ, toàn thân co rút.

Về phương diện tinh thần, Hoa Thiên Độ đã bị tra tấn vô nhân đạo trong thời gian dài, thế nhưng ở mặt thân thể, thì lại chỉ là trong chớp mắt.

- Phốc phốc.

Cả người Hoa Thiên Độ túa ra mồ hôi lạnh, té lăn trên đất, không có chút ý chí chiến đấu nào, như cái xác không hồn, ánh mắt kinh khủng.

- Hí.

Trong đám người truyền đến một loạt tiếng hít một hơi khí lạnh, mọi người đều đờ đẫn nhìn tình cảnh trước mắt, nội tâm chấn động.

Đường đường Lưu Thiên Tông tông tử, Hoa Thiên Độ là một trong tam đại thiên kiêu của Huyền Châu, lại bởi vì một ánh mắt của Tần Trần liền bị thua, chiến lực hoàn toàn biến mất, giống như thần thoại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)