Vũ Thần Chúa Tể

Chương 516: Làm nhiều việc cùng lúc

Chương Trước Chương Tiếp

- Một câu có thể khiến cho Ngũ quốc ta hủy diệt?

Con ngươi Tần Trần híp lại, đáy mắt lóe lên lạnh lùng.

Lúc này trong lòng hắn hoàn toàn đã không có một chút lo lắng, cười lạnh nói:

- Đích xác rất có sức dụ dỗ, nhưng nếu ta thần phục Lưu Thiên Tông ngươi, vậy những đệ tử Đại Tề Quốc khác làm sao bây giờ?

Cát Huyền thấy Tần Trần dường như có vẻ xiêu lòng, liền bảo đảm nói:

- Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi gia nhập vào Lưu Thiên Tông, những đệ tử Đại Tề Quốc khác tự nhiên cũng được chúng ta che chở, ta dám cam đoan ở đây không ai dám động đến các ngươi một cọng tóc gáy.

Cát Huyền bộ dáng thành khẩn nói, nhưng trong lòng thì cười lạnh:

- Tiểu tử này thật ngây thơ, thật cho rằng Lưu Thiên Tông ta sẽ bồi dưỡng bọn họ sao? Chỉ cần vừa có được Cổ Nam Đô truyền thừa, những cái gọi là thiên tài Đại Tề Quốc này đều phải chết.

Dĩ nhiên, những lời này hắn chỉ để ở trong lòng, ngoài miệng lại nhiệt tình nói:

- Thế nào, ngươi suy tính như thế nào, chỉ cần ngươi theo chúng ta, tương lai của ngươi bất khả hạn lượng.

- Chuyện này thật khiến người ta không tiện cự tuyệt nha.

Tần Trần cười cười, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ lời đề nghị của Cát Huyền.

Cát Huyền rèn sắt khi còn nóng nói:

- Ngươi còn do dự cái gì, gia nhập vào Lưu Thiên Tông, sẽ được lực lượng mạnh hơn ngươi lưu lại Ngũ quốc rất nhiều, huống chi, ngày hôm nay nếu ngươi không gia nhập vào Lưu Thiên Tông, những người ở đây đều thèm thuồng vật trên thân ngươi, ngươi thậm chí ngay cả thái dương ngày mai cũng không thấy được.

Cát Huyền thật giỏi tính toán, giờ khắc này, những võ giả Huyền Châu khác đều rối loạn, bọn họ không nghĩ tới Cát Huyền lại mời Tần Trần gia nhập Lưu Thiên Tông.

Càng làm cho bọn họ không nghĩ tới là Tần Trần có chút dị động, nếu quả như thật, những người này làm gì còn có cơ hội lấy được Cổ Nam Đô truyền thừa từ trên người Tần Trần?

Sớm biết như vậy, bọn họ đâu cần tới Lưu Thiên Tông xuất thủ, bản thân mình đã sớm lên rồi.

Tuy thực lực của bọn họ kém Cát Huyền, nhưng cũng không thiếu Vũ Tông trung kỳ, đối phó Tần Trần một chút vấn đề cũng không có.

Trong lòng hối hận.

Cát Huyền mỉm cười nhìn Tần Trần, híp mắt nói:

- Thế nào, ngươi suy tính như thế nào?

Có thể không động thủ đã khiến Tần Trần hàng phục, có được bảo vật trên người hắn tự nhiên tốt không còn gì bằng.

- Dường như rất có sức dụ dỗ.

Tần Trần cười cười:

- Nhưng để cho ta thần phục một tông môn rác rưởi như tông môn các ngươi, ta liền thấy buồn nôn.

Tần Trần lắc đầu:

- Ngươi xem một chút, lấy lực lượng cả tông bồi dưỡng ra được thiên kiêu đều rác rưởi như thế, không phải là đối thủ của ta, nếu ta gia nhập Lưu Thiên Tông các ngươi, chỉ sợ đời này cũng tự hủy, cho nên quên đi.

- Phốc phốc.

Nghe vậy, mọi người đều ngạc nhiên.

Tần Trần có ý gì? Đang đùa Lưu Thiên Tông sao?

Đều cảm thấy đầu óc choáng váng từng cơn, sắp hôn mê.

- Ngươi làm một quyết định sáng suốt... Cái...cái gì?

Cát Huyền mỉm cười, nghĩ đến Tần Trần thỏa hiệp, nhưng nói một nửa lúc này mới thanh tỉnh lại, tức giận đến huyết vọt tới não.

- Tiểu tử thúi, ngươi đây là đang muốn chết.

Quát lạnh như băng, giống như kinh lôi quanh quẩn trong thiên địa.

Lúc này, Cát Huyền còn không biết Tần Trần là đang đùa bỡn hắn, vậy hắn cũng không cần lăn lộn nữa rồi.

Oành!

Một luồng khí tức đáng sợ bạo phát ra.

Những người khác đều choáng váng, từng người không nói nên lời.

Lớn lối, quá kiêu ngạo rồi, đến lúc này Tần Trần vẫn dám nói với Lưu Thiên Tông như vậy, quả thực là không muốn sống nữa.

Mặc dù là người Ngũ quốc cũng kinh hãi lắc đầu, đều cảm thấy Tần Trần là đang tìm đường chết.

- Khá lắm, ngày hôm nay lão phu không bắt ngươi, thề không làm người.

Cát Huyền tức giận đến cả người run rẩy, trong con ngươi có thần hồng tỏa ra, một tiếng ầm vang, thân hình hắn như điện ra tay với Tần Trần.

Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ trên đài cao, khắp nơi đều là kình phong gào thét, chân lực càn quét khiến cho người ta gần như không mở mắt ra được, về phần đám người Tiêu Chiến, thì ngay cả tới gần cũng không thể, ai cũng loạng choạng lui về sau, sắc mặt trắng bệch.

Mọi người đều không nói nên lời, Tần Trần quả thực rất biết tìm đường chết.

- Tiểu tử, bây giờ ngươi đáp ứng yêu cầu của ta còn kịp, bằng không, chờ ngươi bị người Lưu Thiên Tông bắt, còn muốn cầu ta xuất thủ chỉ sợ cũng khó.

Trong gió lốc, bên tai Tần Trần vang lên âm thanh của Đấu Bồng Nhân, hiển nhiên là người đội đấu bồng này còn muốn khuyên Tần Trần đáp ứng điều kiện của mình.

Tần Trần coi thường nhìn Đấu Bồng Nhân, giễu cợt nói:

- Ngươi suy nghĩ nhiều quá, chỉ bằng Cát Huyền này còn bắt không được ta.

Đấu Bồng Nhân lắc đầu, tiểu tử này thật quật cường, vậy để cho hắn tiếp tục chịu đau khổ, chờ đến lúc không kiên trì nổi, không tin hắn không thỏa hiệp.

Ý niệm trong lòng còn chưa kịp rơi xuống, liền nhìn thấy cảnh tượng kiếp nầy hắn khó mà quên được.

Chỉ thấy Tần Trần đối mặt Cát Huyền công kích, không nhúc nhích tí nào, chỉ là trong nháy mắt công kích đến, nhẹ nhàng khoát tay, trong hư không lập tức có từng đạo quang hồng rơi xuống, nhanh như tia chớp bao phủ Cát Huyền.

- Cái gì?

Cát Huyền tự nhiên sẽ không khinh địch giống lý Thần Phong, biết rõ đạo lý sư tử vồ thỏ cũng cần toàn lực, trong nháy mắt hồng quang rơi xuống liền xuất thủ ngăn cản, thế nhưng hồng quang ấy căn bản không nhìn công kích của hắn, tích tắc liền bao vây cả người, bao thành một cái bánh tét.

Cát Huyền kinh hãi, đây là vật gì? Chân lực và Huyết Mạch Chi Lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, ý đồ xông phá trói buộc.

Chỉ có điều mặc cho hắn giãy giụa như thế nào cũng không làm nên chuyện gì, hồng quang bền chắc không thể phá được, gắt gao hắn trói buộc hắn ở trung ương.

- Ha ha, không hổ là lực lượng Cổ Nam Đô lưu lại, rất mạnh?

Thấy lực lượng hồng quang dễ dàng trói buộc Cát Huyền, Tần Trần mừng rỡ, liền đi lên trước.

- BA~.

Chỉ thấy một chưởng ảnh lóe lên, đường đường trưởng lão Cát Huyền dẫn đầu Lưu Thiên Tông, lại bị hung hăng tát một cái, cả người bị tát bay ra ngoài, gò má trái sưng lên giống như một cái bánh bao nấu chín.

- Cát trưởng lão, ngươi không sao chứ?

Hai gã trưởng lão Lưu Thiên Tông còn lại đều bối rối, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

- Tiểu tử thúi, ta muốn giết ngươi.

Cát Huyền tức giận đến tóc dựng lên, nổi giận gầm một tiếng, nhào về phía Tần Trần.

Hắn bộc phát kình khí cả người, giống như phát điên, chân lực kinh khủng giống như đại hải, bị tiêu diệt hết thảy, làm cho tất cả mọi người hoảng sợ biến sắc.

Thế nhưng Tần Trần vung tay, lại một đạo hồng quang hạ xuống, lập tức trói buộc lấy Cát Huyền, rồi sau đó tay năm tay mười, chỉ nghe bốp bốp bốp tiếng tát không ngừng, Tần Trần cũng không biết quất Cát Huyền bao nhiêu cái, quất tới hai bên mặt hắn sưng lên, tím đen tím đỏ, sắp phải nhỏ máu xuống.

- Giết ta, ta xem ngươi giết ta thế nào.

Ánh mắt Tần Trần bắn ra hàn mang, lực đạo trên tay lớn hơn, quất Cát Huyền gầm rú như giết heo.

Cuối cùng, một cú đạp nặng nề đá vào trên ngực Cát Huyền, hung hăng đạp hắn bay ra ngoài, ngã vào trong đám người Lưu Thiên Tông.

- Cát trưởng lão, ngươi làm sao vậy?

Lúc này, vô số cường giả Lưu Thiên Tông mới phản ứng được, lập tức đại loạn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)