Giờ khắc này, đám người Tiêu Chiến đều chấn động, chân lực trong cơ thể vận chuyển khó khăn, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Dường như giờ khắc này ở trước mặt bọn họ không phải là một võ giả, mà là một tòa núi cao nguy nga, một tòa núi cao không có cách nào đối kháng.
Phốc phốc phốc!
Gần như trong chớp mắt, có không ít thiên tài của Đại Tề quốc đã bị thương ở dưới cổ khí cơ này, có thể kiên trì chịu đựng không bị thương chỉ lác đác không có mấy người, như Tiêu Chiến, Vương Khải Minh, Triệu Linh San, Tử Huân...
Mà tu vi của bọn họ đều trên Huyền cấp trung kỳ.
Nhưng dù vậy, dưới khí tức kinh khủng như thế, đám người Tiêu Chiến vẫn kinh hãi, khí huyết trong lòng gần như khó có thể kiên trì.
- Hừ, ngươi đường đường trưởng lão đỉnh cấp của Lưu Tiên Tông, chẳng lẽ chỉ biết khi dễ nhỏ yếu sao? Cái gọi là tông môn đỉnh cấp của Huyền Châu cũng chỉ có chút bản lãnh này ư?
Sắc mặt Tần Trần trở nên hết sức khó coi, đồng thời một cổ khí tức vô hình từ trong thân thể hắn tràn ngập ra, bao phủ đám người Tiêu Chiến, Cát Huyền, ngăn cách ít nhất một nửa khí cơ trở lên.
Đám người Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt từ tái nhợt trở nên hồng nhuận, nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ kinh hãi như trước.
Quá cường đại.
Nội tâm của bọn hắn, giờ khắc này không khỏi cảm nhận được bất đắc dĩ, đồng thời cũng vì mình nhỏ yếu mà cắn răng không cam lòng.
Cát Huyền ngay cả động thủ cũng chưa, chỉ bằng vào khí thế, đã khiến cho bọn họ gần như không có cách nào phản kháng, thực lực chênh lệch quá xa như vậy, khó trách cao thủ Huyền Châu này căn bản không xem người Ngũ quốc trong mắt, cũng không phải cuồng vọng, mà là đích xác có bổn sự này.
- Chà? Khí tức thật kỳ lạ, có thể chặn lại khí thế công kích của lão phu, khó trách ngươi ngông cuồng như thế.
Thấy Tần Trần ở dưới khí thế phong bạo của mình vẫn lù lù bất động, đồng thời lại còn phóng thích ra một cổ khí cơ trợ giúp đám người Tiêu Chiến, Cát Huyền không nhịn được hô nhỏ một tiếng.
Tần Trần kia đích xác không giống bình thường.
- Không tệ, tu vi của các hạ đã đạt tới Ngũ giai hậu kỳ, không hổ là trưởng lão đỉnh cấp Lưu Tiên Tông.
Tần Trần cười lạnh nói, mặt ngoài nhìn hắn như không có biểu tình gì, nhưng trong lòng thì trầm xuống.
Trước đó mặc dù Cát Huyền cũng biểu hiện ra khí thế phi phàm, nhưng Tần Trần mới chỉ là Huyền cấp sơ kỳ, bởi vậy không thể nhìn thấu tu vi chân chính của Cát Huyền, giờ này đột phá đến Huyền cấp hậu kỳ đỉnh phong, Cát Huyền cũng triển lộ ra tất cả tu vi, khiến cho Tần Trần biết rõ thực lực chân chính của đối phương, không ngờ lại là một Vũ Tông hậu kỳ.
Vũ Tông hậu kỳ.
Mặc dù đã sớm liệu đến tu vi của Cát Huyền không yếu, nhưng Tần Trần lại không nghĩ rằng đối phương mạnh đến mức này.
Nếu như đối phương chỉ là Vũ Tông trung kỳ đỉnh phong, Tần Trần tự xưng là bằng vào toàn bộ thực lực bản thân, hơn nữa không có bạo lộ ra Huyễn Cảnh Lao Lung, tuyệt chiêu Thanh Liên Yêu Hỏa... còn có thể và giao phong cùng đối phương một chút.
Thế nhưng sau khi biết được Cát Huyền là Vũ Tông hậu kỳ, Tần Trần liền hoàn toàn dứt bỏ ý định này.
Hắn quá rõ thực lực của Vũ Tông, dựa vào tu vi của hắn bây giờ, có thể giao phong cùng Vũ Tông trung kỳ, một khi gặp Vũ Tông hậu kỳ, hoàn toàn không có khả năng là đối thủ.
Huống chi, phía sau hắn còn có đám người Tiêu Chiến, hắn đánh không lại còn có thể chạy, nhưng đám người Tiêu Chiến lưu lại, nhất định hẳn phải chết không nghi ngờ rồi.
Trong lúc nhất thời, Tần Trần không nhịn được hơi lo lắng.
Hắn không sợ Cát Huyền, nhưng không thể không lo lắng đám người Tiêu Chiến.
- Nếu biết tu vi của ta, còn không quỳ xuống nhận sai, nếu ngươi thần phục Lưu Tiên Tông, ta sẽ cho các ngươi một con đường sống.
Cát Huyền cười lạnh, cũng không trực tiếp động thủ, mà dùng khí thế không ngừng chèn ép Tần Trần.
Sỡ dĩ hắn không ra tay, chủ yếu là có hai nguyên nhân.
Nguyên nhân đầu tiên, hắn hoàn toàn không tin Đấu Bồng Nhân thực sẽ đứng ngoài quan sát, nếu như Đấu Bồng Nhân thật nghĩ như vậy, trước đó sẽ không đi ra đả thương Trần Thiên La, càng không nói không nhúng tay vào, lại không chịu rời đi.
Lời nói và việc làm rõ ràng không nhất trí.
Mặc dù Cát Huyền tự tin, nhưng thủ đoạn trước đó của Đấu Bồng Nhân vẫn cho hắn một chút kiêng kỵ.
Huống chi, nơi này cũng không phải chỉ có Lưu Tiên Tông, còn có cao thủ Đế Tâm Thành và Thiên Hành Thư Viện.
Nguyên nhân thứ hai, là hắn muốn có được Cổ Nam Đô truyền thừa từ trên người Tần Trần, giết đối phương chỉ là sảng khoái nhất thời, nhưng không cách nào hỏi ra công pháp trên người Tần Trần.
Bởi vậy, mục đích hiện tại của hắn chính là không ngừng dùng khí thế trấn áp Tần Trần, ý đồ từ trong lòng đánh tan Tần Trần, khiến cho Tần Trần quỳ xuống, ngoan ngoãn giao ra hết thảy lấy được từ trong Cổ Nam Đô.
- Thần phục Lưu Tiên Tông ngươi? Ngươi mở miệng nói giỡn cái gì chứ, dựa vào cái gì?
Tần Trần cười lạnh, đồng thời không ngừng cảm ứng khí cơ trong thiên địa.
Hiện tại, hy vọng duy nhất của hắn đều đặt ở cổ lực lượng mà Cổ Nam Đô ý chí lưu lại.
Nếu Cổ Nam Đô ý chí nói để lại một cổ lực lượng, như vậy thì khẳng định sẽ lưu lại, thế nhưng khiến cho Tần Trần nghi ngờ là mặc cho hắn cảm ứng thế nào cũng không cảm ứng được.
- Cổ Nam Đô ý chí không thể nói dối, khả năng duy nhất chính là ta không tìm được phương pháp.
Chìm trong trầm tư, Tần Trần nhìn về phía Ma Lệ Huyết Ma Giáo. Ma Lệ cũng đi đến một bước cuối cùng trong truyền thừa, nghe Cổ Nam Đô ý chí nói, khẳng định cũng tìm cổ lực lượng này, nói không chừng sẽ phát hiện ra gì đó.
Thế nhưng kết quả lại làm cho Tần Trần thất vọng, hắn có thể cảm giác được Ma Lệ đích xác cũng đang tìm cổ lực lượng kia, nhưng từ ánh mắt của hắn cho thấy, hắn cũng không thể tìm được cổ lực lượng ấy.
- Chẳng lẽ...
Đột nhiên Tần Trần tựa như nghĩ đến chuyện gì, liên tục vận chuyển công pháp lấy được trong Cổ Nam Đô truyền thừa, lập tức cảm giác được một cổ lực lượng kinh người quanh quẩn giữa thiên địa.
- Tìm được rồi, thì ra là thế, nhất định phải vận chuyển công pháp lấy được trong Cổ Nam Đô, mới có thể cảm ứng được cổ lực lượng này, cho ta xem. Hả? Muốn khống chế cổ lực lượng này phải lợi dụng bí văn chi thuật nắm giữ trong Cổ Nam Đô.
Tần Trần vội vàng vận chuyển bí văn, ông… cả thiên địa không tự chủ được chấn động, Tần Trần rõ ràng cảm nhận được, ở trong phương viên mười dặm, đều bị cổ lực lượng này bao phủ, chỉ cần một ý niệm của mình, là có thể tùy ý mình khống chế.
Đồng thời Tần Trần có thể cảm ứng được, cổ lực lượng này rất đáng sợ, hơn xa Vũ Tông, ít nhất cũng là Vũ Tôn trở lên, đối phó cường giả Đại Uy Vương Triều ở đây, căn bản không phí nhiều sức.
- Ha ha ha! Đã có cổ lực lượng này, thì sợ gì những Vũ Tông ở đây?
Giờ khắc này, Tần Trần hoàn toàn an tâm, hắn âm thầm ký kết bí văn, bắt đầu khống chế lực lượng kinh người kia.
Đối diện, Cát Huyền lại không biết Tần Trần đã hoàn toàn không e ngại hắn rồi, ngẩng đầu ngạo nghễ nói:
- Dựa vào cái gì, chỉ bằng Lưu Tiên Tông ta là thế lực đứng đầu Huyền Châu, một câu nói là có thể hủy diệt Ngũ quốc ngươi.