Giờ khắc này, mọi người đều kinh hãi, không thể nào tin nổi con mắt của mình.
Bọn họ nhìn thấy gì? Đường đường Lưu Tiên Tông trưởng lão Lý Thần Phong tuyệt kỹ thành danh Thần Phong Trảo, lại bị một thiếu niên cấp cho cản lại?
Khó có thể tin.
- Ngươi...
Lý Thần Phong cũng trợn to cặp mắt, vừa kinh vừa nộ vạn phần, chân lực trong cơ thể lại lần nữa kích phát.
Vù vù Vút!
Ánh mắt hắn dữ tợn, tốc độ hai tay càng lúc càng nhanh, mắt trần có thể thấy, trong hư không có vô số kính mang lập lòe, nhanh đến mức khiến người ta không kịp nháy mắt.
Thế nhưng vô dụng.
Kiếm gỉ thần bí trong tay Tần Trần dường như mọc thêm con mắt, giữa huyễn động, tất cả ngăn lại Thần Phong Trảo Lý Thần Phong.
- Đây chính là tuyệt kỹ thành danh của ngươi, chậm, quá chậm.
Tần Trần trong lúc rỗi rãnh, còn có thời gian lên tiếng, miệng hắn cười lạnh, ầm ầm, trên kiếm gỉ thần bí đột nhiên bạo phát ra lôi quang kinh khủng.
Huyết mạch lôi đình!
- PHÁ....
Kiếm quang chớp động, Tần Trần bắt được khoảng cách, hai tay cầm kiếm liên tục cắt ba kiếm, trên dưới chín đạo kiếm quang bay về phía trước.
- Phốc phốc.
Kiếm khí bao phủ các nơi, trong đó lôi quang bắt đầu khởi động, có thể tiêu diệt hết thảy, tất cả trảo ảnh mà Lý Thần Phong thi triển đều vỡ vụn, đồng thời thế đi không giảm, càn quét ra ngoài.
Lý Thần Phong kinh hãi, sắc mặt khó coi, hắn không cách nào lý giải vì sao Tần Trần có thể tiếp nhận Thần Phong Trảo của hắn, quả thực mạnh đáng sợ.
- Vỡ nát cho ta.
Lý Thần Phong gầm lên giận dữ, nhanh chóng xuất thủ, trên hai tay tỏa ra thần quang, ý đồ chặn lại kiếm quang công kích của Tần Trần.
- Sớm đoán được ngươi có chiêu thức ấy, tinh thần phong bạo.
Giữa chân mày Tần Trần, một đạo tinh thần lực vô hình bắn ra, hóa thành lốc xoáy xuyên thấu kiếm quang, trong nháy mắt ngấm chìm vào trong đầu Lý Thần Phong.
- Hừ, công kích tinh thần? Tinh thần lực tứ giai nhỏ nhoi mà cũng muốn mê hoặc ta?
Lý Thần Phong cười lạnh, hắn thấy, tinh thần lực của Tần Trần dù có nghịch thiên như thế nào, đạt đến Tứ giai hậu kỳ đỉnh phong đã coi như cực hạn, mà hắn thân là Vũ Tông, căn bản không e ngại Tứ giai tinh thần lực, mang đến cho hắn ảnh hưởng cực kỳ nhỏ.
Thế nhưng lời còn chưa dứt, Lý Thần Phong vốn đang mỉm cười, trong nháy mắt đọng lại.
- Cái gì?
Một cổ tinh thần lực cường đại đánh thẳng tới hắn không thể nào ngăn cản, trong nháy mắt đi vào thức hải của hắn, oành, trong thức hải cuốn lên sóng lớn ngập trời.
- Sao lại như thế, Ngũ giai tinh thần lực, ngươi...
Lý Thần Phong kinh hãi, còn muốn phản kháng nhưng không kịp rồi, kiếm quang hung hăng chém lên người hắn.
Phốc phốc!
Kiếm quang mất đi, chân lực hộ thể không người thúc giục, trong nháy mắt nát vụn, các vị trí cơ thể đều phun ra máu tươi, cả người bay ngược ra ngoài.
- Lý Thần Phong trưởng lão.
Trong các cường giả Lưu Tiên Tông có người kinh hô, một thân ảnh phóng lên cao, vội vàng ôm lấy Lý Thần Phong, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy cả người Lý Thần Phong máu me đầm đìa, trên người xuất hiện chín vết kiếm đan chéo, không ít chỗ sâu thấy xương, máu thịt be bét.
- Chỉ có chút tu vi ấy mà cũng muốn bắt ta?
Tần Trần thu kiếm mà đứng, khinh thường nhìn người Lưu Tiên Tông, loại khinh miệt đó bộc lộ trong lời nói.
Giờ khắc này mọi người đều chấn động.
Bọn họ nhìn thấy gì, đường đường trưởng lão Lưu Tiên Tông lại bị một thiếu niên chừng 16 tuổi đánh cho bị thương nặng, gần như mất mạng, chuyện này...
Không ít người liều mạng vuốt mắt, quả thực không thể tin được những gì bản thân mình chứng kiến.
- Mạnh, quá mạnh mẽ, làm sao Tần Trần này có thể mạnh như vậy.
- Lưu Tiên Tông Lý Thần Phong cũng bị hắn đánh bại, dưới Vũ Tông sơ kỳ đỉnh phong còn ai là đối thủ của hắn?
- Chuyện này thật khó mà tin nổi.
Từng tiếng kinh hô liên tiếp, khiến cho không ít cường giả Huyền Châu vốn sinh ý niệm tham lam chột dạ.
Trong Đế Tâm Thành, ánh mắt Quyền thúc ngưng tụ, chậm rãi nói:
- Không hổ là quán quân lôi đài, thật sự có tài, Hoa Thiên Độ thua hắn đúng là không oan.
Đế Thiên cũng châm biếm:
- Quyền thúc, Lý Thần Phong khinh thường rồi, cho rằng mình là Vũ Tông liền vô địch rồi sao? Đối mặt với Tần Trần không ngờ không thi triển toàn lực, còn dám khinh thường, trưởng lão Lưu Tiên Tông chẳng qua cũng chỉ như thế.
Trên thực tế không chỉ đám người Đế Thiên, không ít cao thủ sau khi suy tư cũng nhìn ra đầu mối.
- Lý Thần Phong là tự mình tìm đường chết, Tần Trần có thể đánh bại thiên kiêu Huyền Châu ta, lấy được quán quân so tài, tuy tuổi còn trẻ nhưng thực lực không phải chuyện đùa. Không nói cái khác, thiên kiêu Huyền Châu ta từ một năm trước đã có thể đánh bại Vũ Tông sơ kỳ bình thường, cuối cùng vẫn thua ở trên tay Tần Trần, có thể thấy Tần Trần kia ở thời điểm so tài, thực lực đã không kém gì Ngũ giai sơ kỳ.
- Mà bây giờ, người này đột phá đến Huyền cấp hậu kỳ đỉnh phong, hơn nữa đã có được Cổ Nam Đô truyền thừa, thực lực nhất định tăng mạnh, Lý Thần Phong khinh địch như thế, bị đánh bại, mặc dù ngoài ý liệu, nhưng kì thực lại hợp tình lý.
- Có đạo lý, hơn nữa trước đó Lý Thần Phong xuất thủ ở dưới Cổ Nam Đô ý chí, người đã bị thương, lúc này còn dám khinh thường, không phải là tìm chết sao?
- Khinh thường rồi, nếu không với thực lực của Lý Thần Phong, không có khả năng bị bại thê thảm như thế.
Đám người thở dài, dần dần hiểu được.
- Thật là một phế vật.
Phía sau Đại Tề quốc, Đấu Bồng Nhân cũng buồn bực.
Hắn đã sớm chờ Tần Trần không địch nổi, cầu xin hắn xuất thủ, nhân cơ hội lấy về Thanh Liên Yêu Hỏa, không ngờ người của Lưu Tiên Tông không chịu nổi, chẳng những không thể làm cho Tần Trần nhờ giúp đỡ, ngược lại mình bị đánh thành thương nặng, làm cho người ta không nói được lời nào.
Nhưng trong lòng Đấu Bồng Nhân càng thêm kinh hãi.
Nhớ thời điểm ở Võ thành, Tần Trần đối mặt đám người Chu gia cũng cần thận trọng, bây giờ mới qua bao lâu, tu vi tăng tiến vùn vụt, thậm chí ngay cả Vũ Tông trưởng lão của Lưu Tiên Tông cũng không sợ chút nào, tốc độ phát triển bực này khiến cho hắn kinh hãi không thôi.
- Không được, người này phải trừ, nếu không không được bao lâu, chỉ sợ ngay cả ta cũng trị không được hắn rồi.
Ánh mắt Đấu Bồng Nhân lãnh lệ, sâu trong đáy mắt có một chút sát khí tự nhiên lướt qua.
Khiến cho người ta không rét mà run.
Được cao thủ Lưu Tiên Tông cứu chữa, Lý Thần Phong rất nhanh liền tỉnh táo lại, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, cả giận nói:
- Tiểu tử, ngươi lại dám đánh lén.
- Đánh lén?
Tần Trần cười nhạo:
- Đối phó ngươi ta còn cần đánh lén? Con trai ngươi là phế vật, lão tử quả nhiên cũng không khá hơn tí nào, nếu như ta là ngươi, đâu còn có mặt đợi ở chỗ này, trực tiếp đập đầu chết rồi.
- Ngươi...
Lý Thần Phong tức giận đến phát run, nhưng nửa ngày nói không ra lời.
- Đủ rồi.
Cát Huyền gầm lên, liếc nhìn Lý Thần Phong, tại sao mình lại dẫn theo người này đi ra, thật là khiến cho tông môn mất mặt xấu hổ.
Sau đó lạnh lùng nhìn Tần Trần:
- Tiểu tử, khó trách lòng tự tin của ngươi mạnh như vậy, bất quá, chỉ bằng chút thực lực ấy liền cho rằng mình vô địch sao?
Oành!
Vừa dứt tiếng nói, trên người Cát Huyền bạo phát ra khí thế kinh người, khí thế kia hùng hậu ngưng thật giống như một ngọn núi lớn, hung hăng trấn áp về phía người Đại Tề quốc.