Vũ Thần Chúa Tể

Chương 513: Ảo ảnh vô hình

Chương Trước Chương Tiếp

- Hừ, ta nói không nhúng tay vào thì không nhúng tay vào, tùy tiện các ngươi tin hay không.

Đấu Bồng Nhân hừ lạnh lên tiếng, ánh mắt u lãnh.

- Tốt, nếu ngươi thật không nhúng tay vào, Lưu Tiên Tông ta liền nước giếng không phạm nước sông với ngươi. Lý Thần Phong, ngươi đi lên, bắt lấy Tần Trần kia, xem hắn rốt cuộc có xuất thủ hay không.

- Cát trưởng lão?

Lý Thần Phong kinh ngạc quay đầu lại.

- Ngươi yên tâm, nơi này có ta.

Ánh mắt Cát Huyền u lãnh, hắn vẻn vẹn đứng ở nơi đó, liền có một cổ khí thế kinh người tỏa ra, vững vàng bảo vệ cho vài tên đệ tử Lưu Tiên Tông.

Đồng thời, hai gã còn lại cùng đi tới Lưu Tiên Tông trưởng lão, đều đứng bên cạnh đám người Hoa Thiên Độ, bảo vệ cho vài tên đệ tử Lưu Tiên Tông.

- Được.

Lý Thần Phong lúc này mới yên lòng lại, cười gằn một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Trần, cười lạnh nói:

- Tiểu tử, thương thế của ngươi con ta lý khôn vân thời điểm, chỉ sợ không ngờ đến là sẽ có giờ khắc này đi.

Vừa dứt tiếng nói.

Hô!

Lý Thần Phong chợt động, thân hình hắn giống như một tia chớp, bạo lướt, bàn tay chợt vồ tới Tần Trần, tỏa ra thần mang kinh khủng.

- Tần Trần.

- Trần thiếu.

Đám người Tiêu Chiến kinh hô thành tiếng, từng người thân hình chấn động, muốn xông lên.

Thế nhưng ánh mắt của Lý Thần Phong lại không nhìn bọn hắn, mà gắt gao nhìn Đấu Bồng Nhân.

Ở trong mắt hắn, võ giả Đại Tề quốc chỉ có Đấu Bồng Nhân mới có thể mang đến uy hiếp cho hắn, về phần những người khác căn bản không đủ để hắn lo lắng

Đồng thời trong lòng hắn cũng chuẩn bị xuất thủ với Đấu Bồng Nhân.

Thế nhưng hắn không nghĩ tới Đấu Bồng Nhân kia dường như thật sự không có ý định xuất thủ, mà khóe miệng cười lạnh, đứng ở một bên rất xa, hai tay khoanh lại như đang nhìn kịch vui.

- Thật tốt quá.

Lý Thần Phong vui mừng trong lòng, nếu như Đấu Bồng Nhân kia không ra tay, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp bắt giữ Tần Trần, đến lúc đó, đối phương muốn xuất thủ, chỉ sợ cũng không còn cơ hội rồi vậy.

Ầm ầm!

Lập tức, trên người Lý Thần Phong đột nhiên bạo phát ra chân lực xung kích đáng sợ, càn quét tới đám người Tiêu Chiến, đồng thời, hắn đưa tay phải lên, thần quang tăng vọt, chiếu sáng rạng rỡ, giống như một con ma trảo muốn quấn chặt lấy Tần Trần.

- Trần thiếu.

Đám người Tiêu Chiến cảm thấy một cổ cự lực đánh tới, thân thể đứng không yên, phát ra tiếng hô vừa kinh vừa nộ.

- Tất cả các ngươi lui ra.

Ngay lúc này, Tần Trần quát lên một tiếng, trên người bạo phát ra khí tức kinh khủng, ầm… mấy người Tiêu Chiến bị đẩy lui, tránh được Lý Thần Phong tổn thương, đồng thời kiếm sắt thần bí xuất hiện ở tay phải, đâm mạnh tới Lý Thần Phong.

Bạch!

Trường kiếm màu đen hóa thành lưu quang xuyên qua hư không, trực tiếp trảm lên chỉ mang của Lý Thần Phong.

- Chút tài mọn, người tuổi trẻ, ngươi quá ngây thơ rồi, nghĩ đã lấy được đệ nhất so tài lôi đài là có thể đối kháng cùng lão phu hay sao?

Lý Thần Phong cười lạnh, không nói không rằng công kích Tần Trần, tay phải ngưng tụ chân lực đáng sợ, còn không thèm chú ý tới Tần Trần công kích, muốn bóp nát kiếm mang Tần Trần và đồng thời bắt lấy Tần Trần.

Thế nhưng.

Hắn vừa dứt lời xuống, thần sắc liền thay đổi.

Phốc phốc!

Trong kiếm quang của Tần Trần bỗng dưng bạo phát chân lực kinh người, mặc dù chân lực kia mới Huyền cấp đỉnh phong, nhưng uy lực đáng sợ hơn rất nhiều so với chân lực ngũ giai, kiếm quang lóe lên một cái, trên bàn tay Lý Thần Phong nổ bắn ra chỉ mang, bị chém đi một nửa, biến thành kình khí tiêu tán.

Đồng thời kiếm khí kia bẻ gãy nghiền nát, lại nhanh chóng lướt đến cổ của Lý Thần Phong.

- Cái gì?

Lý Thần Phong kinh hãi, chân lực trong cơ thể thôi thúc đến mức tận cùng, oành, một cổ Huyết Mạch Chi Lực dâng lên từ trong thân thể hắn, tốc độ trong nháy mắt bạo tăng, nhanh chóng lui về phía sau.

Vút!

Kiếm quang lướt qua thân thể Lý Thần Phong, chém hộ thể chân lực thành một cái khe, trong hư không, một mảnh tay áo theo gió phiêu lãng, rơi xuống mặt đất.

Sau lưng Lý Thần Phong toát mồ hôi lạnh, còn chưa tỉnh hồn lại.

- Vì sao thực lực người này mạnh như vậy? Hơn nữa tu vi của hắn vì sao đột phá đến Huyền cấp hậu kỳ đỉnh phong rồi?

Lý Thần Phong cảm thấy hồi hộp, vừa rồi nếu không phải hắn mau chóng tránh né, chỉ sợ đã bị một phân thành hai dưới một kiếm của Tần này rồi.

Không chỉ có hắn, những cường giả Huyền Châu khác đều một trố mắt líu lưỡi.

Vừa rồi bọn họ nhìn thấy gì?

Tần Trần một kiếm chém bay Lý Thần Phong, hơn nữa thiếu chút nữa trảm sát đối phương? Điều này sao có thể?

Tuy Lý Thần Phong không coi là cao thủ đỉnh cao của Lưu Tiên Tông, nhưng cũng là Vũ Tông sơ kỳ đỉnh phong, trưởng lão tông môn, tu vi thậm chí không yếu hơn Thái Nhất Môn Trần Thiên La.

Nếu bị Đấu Bồng Nhân kia đánh bay vậy còn có thể lý giải, nhưng không ngờ lại bị Tần Trần đánh bay, chuyện này...

Khó có thể tin.

- Lý Thần Phong, ngươi đang làm gì đấy? Thời điểm này còn không thi triển toàn lực?

Cát Huyền ở một bên tức giận lên tiếng mắng to, Lý Thần Phong này quả thực không có đầu óc, không ngờ lại bị một thiếu niên đánh bay, thật mất mặt xấu hổ!

- Chết tiệt, tiểu tử, ngươi chọc giận ta rồi.

Sắc mặt Lý Thần Phong đỏ bừng, trên mặt phẫn nộ như sắp nhỏ ramáu.

Mất thể diện ở trước mặt mọi người như vậy, thật khiến cho hắn làm sao không giận!

- Thần Phong Trảo... Huyễn ảnh vô hình.

Dưới con phẫn nộ, chân lực trong cơ thể kích phát đến mức tận cùng, Lý Thần Phong nổi giận gầm lên một tiếng, lại lần nữa tấn công tới Tần Trần.

Vù!

Hai tay của hắn nhanh chóng chấn động, trong khoảnh khắc đó dường như biến mất trong hư không, mắt thường căn bản không hề thấy được trảo ảnh, chỉ có từng đạo kình phong vô hình cắt hư không, dường như có thể xé nát hết thảy.

- Thần Phong Trảo, là tuyệt kỹ thành danh của Lý Thần Phong trưởng lão.

- Nghe nói một chiêu này của hắn, là dung hợp Huyết Mạch Chi Lực với bí pháp mà thành, uy lực kinh người, ngay cả một khối huyền thiết cũng có thể xé thành mành vỡ.

- Quá nhanh, bằng vào tu vi của chúng ta, không ngờ lại nhìn không ra chút dấu vết trảo ảnh nào, thế thì còn đánh như thế nào? Không hổ là Thần Phong Trảo.

Phía dưới, có cao thủ kinh hô, mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Mà cảm thụ sâu hơn vẫn là mấy người Tiêu Chiến, bọn họ không có bên trong phạm vi công kích của Thần Phong Trảo, chỉ là kình phong bắn ra, cũng khiến cho bọn họ phát lạnh, có cảm giác toàn thân bị xuyên thủng.

Dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, vô số kình phong càn quét xuống, trong nháy mắt bao phủ Tần Trần.

- Tiểu tử, bại cho ta.

Lý Thần Phong ánh mắt dữ tợn, rống giận lên tiếng, kình phong giống như Uông Dương trấn áp xuống, trong nháy mắt đi tới trước người Tần Trần.

- Huyễn ảnh vô hình? Ha ha, chỉ có tài nghệ này mà cũng có thể được xưng huyễn ảnh vô hình?

Dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, Tần Trần cười lạnh, kiếm trong tay xuất thủ.

Leng keng leng keng...

Trong hư không truyền đến tiếng động kim thiết giao thương, leng keng leng keng như minh châu rơi xuống khay ngọc.

Trước mắt bao người, trường kiếm của Tần Trần biến ảo thành hư ảnh, đâm vào hư không phía trước, mỗi một kiếm rơi xuống đều có một trảo ảnh bị ngăn lại, lệ vô hư phát.

- Cái gì? Lại bị hắn chặn.

- Có thể chặn được sao, làm sao Tần Trần làm được?

- Trời ơi.

Mọi người đều cả kinh đến ngây ngẩn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)