Tần Trần và Ma Lệ đang lúc kích động, ý chí của Cổ Nam Đô lại lần nữa vừa chuyển lời.
- Nhưng dựa vào thực lực của các ngươi bây giờ, vẫn chưa thể nào khai mở di tích bảo tàng, muốn khai mở di tích bảo tàng, trừ khi các ngươi có thể làm được dung hợp Tinh Thần Chủng Tử trong cơ thể và bản thân các ngươi, đến lúc đó, lần nữa trở về Cổ Nam Đô là được thử khai mở di tích bảo tàng.
Còn phải đợi dung hợp Tinh Thần Chủng Tử vào người?
Tần Trần ngạc nhiên.
Chuyện này cần tới khi nào?
Nhưng ngay sau đó Tần Trần cũng suy nghĩ và hiểu rõ rồi, ý chí của Cổ Nam Đô nếu nói như vậy, hiện tại hiển nhiên cũng không thể khai mở di tích bảo tàng.
Mà thời gian nhanh nhất là năm năm sau đó, vào lúc Cổ Nam Đô di tích lại xuất hiện lần nữa.
Một bên, Ma Lệ lạnh lùng liếc nhìn Tần Trần, hiển nhiên cũng suy nghĩ và hiểu rõ điều đó.
- Thời gian năm năm sao? Hừ, ta nhất định sẽ vượt qua ngươi, sớm dung hợp Tinh Thần Chủng Tử trước.
Trong mắt Ma Lệ lập lòe lãnh mang.
So tài trên lôi đài bại bởi Tần Trần, trong lòng hắn vốn có sỉ nhục, nhưng dung hợp Tinh Thần Chủng Tử này, hắn nhất định phải vượt qua Tần Trần.
- Thôi được rồi.
- Ngoài ra, hai người các ngươi đi tới cuối cùng, cũng có được một môn bí kỹ cường đại trong Cổ Nam Đô di tích ta.
Hắc ảnh vung tay lên, hai đạo bạch quang lập tức bao phủ hai người, ông một chút, Tần Trần cảm giác trong đầu của mình đột nhiên như có thêm thứ gì.
- Ngự Kiếm Thuật?
Tần Trần lập tức cũng cảm giác trong đầu của mình có thêm một môn bí thuật cực kỳ huyền diệu.
- Còn nữa, các ngươi đã có được truyền thừa của Cổ Nam Đô ta, ta xem phía ngoài có không ít võ giả muốn xuất thủ với các ngươi, như vậy, sau đây ta sẽ lưu lại một đạo lực lượng Cổ Nam Đô di tích, các ngươi có thể lợi dụng bí văn lúc trước nắm giữ mà tiến hành khống chế chuyện này, để ngừa những người phía ngoài xuống tay với các ngươi.
Làm sao mà ý chí của Cổ Nam Đô không cảm ứng được giao phong phía trước, thật vất vả mới tìm được hai vị thiên tài có thể tu luyện công pháp tổ tiên, như thế nào nó bỏ được hai người chết ở bên ngoài.
- Nhưng lực lượng Cổ Nam Đô di tích tàn phế lưu lại bị lực lượng đại lục hạn chế, vì thế cũng không phải vô hạn, đồng thời, tối đa cũng chỉ có thể bảo lưu lại ba ngày, hai người các ngươi phải nhớ kỹ.
- Hy vọng lần sau lúc gặp được các ngươi, hai người các ngươi đều đã dung hợp Tinh Thần Chủng Tử, có thể khai mở di tích bảo tàng.
Ý chí của Cổ Nam Đô nhìn hai người một cái thật sâu, rồi sau đó vung tay lên, Tần Trần chỉ cảm thấy đầu chợt choáng, hắn và Ma Lệ liền đồng thời biến mất tại tinh không đại điện, xuất hiện ở bên ngoài Cổ Nam Đô.
- Đi ra đồng thời là Tần Trần và Ma Lệ.
- Hai người bọn họ kiên trì tới cuối cùng, không biết sẽ có tưởng thưởng gì.
Thấy được Tần Trần và Ma Lệ xuất hiện, mọi người đều kích động, nhiều cường giả Huyền Châu trong mắt thiểm lược qua một chút lệ mang.
Ầm ầm!
Ngay sau đó, dưới ánh mắt rung động của tất cả mọi người, thành trì Cổ Nam Đô đột ngột mọc lên từ mặt đất, chậm rãi thăng vào không trung, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Thành trì mênh mông ấy hoàn toàn không thấy nữa, chính giữa đài cao chỉ lưu lại một bình địa to lớn, trống không hiện ra ở trước mặt mọi người.
- Ha ha ha! Di tích Cổ Nam Đô cuối cùng biến mất.
- Truyền thừa đã xong, xem ra ý chí của Cổ Nam Đô ấy cũng đã đi ra rồi.
- Ha ha, vậy ta cũng muốn nhìn xem thử người Ngũ quốc ở lại như thế nào.
Tất cả cường giả Đại Uy Vương Triều đều lộ ra cười lạnh.
Trong bọn họ không ít người trước đó không dám động thủ, hoàn toàn là bởi vì sợ hãi ý chí của Cổ Nam Đô, giờ này Cổ Nam Đô di tích biến mất, khiến tâm của người Huyền Châu hoàn toàn thả lỏng.
Tất cả đều không kiềm hãm được xúm lại đây, từng ánh mắt lộ ra tham lam.
Không khí trên trận lập tức biến trở nên ngưng trọng.
- Tiêu Chiến đại nhân, nơi này mới vừa xảy ra chuyện gì?
Lúc này Tần Trần cũng trở về trong đội ngũ Đại Tề quốc, cảm nhận được không khí ngưng trọng giữa mọi người, không khỏi cau mày hỏi.
Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy Đấu Bồng Nhân trong đám người, ánh mắt chợt ngưng:
- Tại sao các hạ lại ở chỗ này?
- Tần Trần, ngươi có chỗ không biết, vừa rồi trong lúc ngươi tiếp thụ truyền thừa trong Cổ Nam Đô, có cường giả Huyền Châu muốn vây khốn chúng ta, là vị bằng hữu Hắc Nô này của ngươi ra tay trợ giúp, cho nên mới hóa giải nguy cơ.
Tiêu Chiến liền tiến lên giải thích.
- Những người Huyền Châu thật to gan.
Tần Trần nghe xong, ánh mắt lạnh lùng.
Đồng thời liếc nhìn Đấu Bồng Nhân, trong lòng cười lạnh, người này sẽ hảo tâm như vậy sao, thật giúp Đại Tề quốc bọn họ chống đỡ ngoại địch, đơn giản cũng là vì vật trên người mình mà thôi.
Nhưng đối phương nếu không nói ra, Tần Trần tự nhiên cũng sẽ không ngốc đến chủ động vạch trần.
- Tần Trần, Hắc Nô tiền bối, chúng ta làm sao bây giờ?
Tiêu Chiến khẩn trương hỏi.
Trước đó, khi Hắc Nô xuất thủ, đích xác chặn lại tấn công của Huyền Châu Thái Nhất Môn.
Thế nhưng đó là trong tình huống ba đại thế lực tại Huyền Châu vẫn chưa xuất thủ.
Giờ này, Cổ Nam Đô khảo hạch đã kết thúc.
Ba đại thế lực khẳng định sẽ có cử động, huống chi bọn họ còn có thù cùng ba đại thế lực.
Nếu như ba đại thế lực ấy quyết định xuất thủ đối với những đệ tử Ngũ quốc bọn họ, bằng vào thực lực của Ngũ quốc, căn bản vô lực cản trở.
Phía sau lưng Tiêu Chiến, nhiều Đại Tề quốc võ giả đều hiểu rõ thế cục, không khỏi nội tâm thấp thỏm.
- Tiểu tử, chỉ cần ngươi trả lại cho bổn tọa thứ đã cướp đi từ trên người bổn tọa, bổn tọa đáp ứng che chở các ngươi, không cho cường giả Huyền Châu lăng nhục, như thế nào?
Đúng lúc này, Đấu Bồng Nhân đột nhiên lạnh lùng nói.
- Cái gì?
Bọn Tiêu Chiến đều sửng sốt.
Như rơi vào trong sương mù.
Hắc Nô tiền bối kia, không phải là bằng hữu của Trần thiểu, bảo vệ Trần thiểu hay sao? Vì sao nghe ý của hắn, Trần thiếu còn đoạt đi vật của hắn? Ngược lại là đến đòi nợ sao?
Không chỉ có là bọn họ, ngay cả người Lưu Tiên Tông cũng đều sững sờ, không rõ tình huống bên trong.
- Chỉ bằng ngươi?
Tần Trần nhìn hắn một cái.
- Ha ha.
Đấu Bồng Nhân nở nụ cười:
- Căn cứ vào quy định của đại lục, Đại Uy Vương Triều so sánh với Ngũ quốc thuộc loại thế lực trên, trước đó cũng không đủ lý do, là không thể động thủ đối với Ngũ quốc, người bọn họ muốn đối phó không phải là ngươi, bổn tọa tuy không nói có thể đánh tan những người này, nhưng bảo vệ ngươi trong tay những người này vẫn không sao, mua bán này, có thể nói là ngươi không có chút thua thiệt nào.
Đấu Bồng Nhân ngữ khí bình tĩnh, ánh mắt như lửa nóng.
Tuy hắn có thể trực tiếp động thủ, bắt lại Tần Trần, thế nhưng hắn biết rõ Tần Trần cũng không phải là quả hồng mặc cho người bóp, một khi bại lộ Thanh Liên Yêu Hỏa ở trong chiến đấu như vậy thật phiền toái.
Bởi vậy, thừa dịp hiện tại Đại Tề quốc thân đang gặp nguy cơ, có thể không động thủ đòi lại Thanh Liên Yêu Hỏa thì tận lực không động thủ.
Chờ đến Thanh Liên Yêu Hỏa vừa đến tay, chuyện kia liền đơn giản, đến lúc đó hắn trực tiếp rời đi, ở đây có người nào có thể ngăn cản hắn?
- Không có thua thiệt chút nào, ngươi cho ta là ngốc sao? Huống chi vật kia là ta đấu về từ buổi đấu giá, ngươi dựa vào cái gì muốn lấy về.
Tần Trần cười lạnh, làm sao không hiểu rõ có ý đồ mưu lợi của đối phương.
- Ngươi. . .
Đấu Bồng Nhân sững sờ, ngay sau đó nở nụ cười lạnh:
- Tốt, tốt, rất tốt, bổn tọa sở dĩ nói như vậy chỉ là không đành lòng ngươi một thiên tài như thế, vô duyên vô cớ chết ở chỗ này thôi, nếu ngươi không biết điều, vậy bản tọa cũng muốn nhìn xem thử ngươi còn nghịch thiên thế nào, đến lúc mau tới thời điểm chết, đừng khóc cầu cứu bổn tọa.