Vũ Thần Chúa Tể

Chương 51: Tần trần tức giận

Chương Trước Chương Tiếp

Trương Anh chiến Tần Phấn.

Chuyện này chắc chắn không tốt đẹp gì, lấy tính tình của đối phương, nhất định sẽ hung hăng trả thù hắn.

- Ha ha ha, tiểu tử thối, ta đã bảo ngươi đừng có kiêu ngạo mà, trận chiến này ngươi có gan thì đừng nhận thua, ha ha ha!

Tần Phấn đi lên lôi đài, dương dương đắc ý nói, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn.

- Trương Anh, ngươi đừng lên, Tần Phấn nhất định sẽ hạ tử thủ với ngươi.

Lâm Thiên lo lắng nói.

- Vậy thì sao, cho dù Trương Anh ta không phải đối thủ của hắn, cũng sẽ không làm một tên hèn nhát chưa đánh đã hàng.

- Thế nhưng ngươi...

- Lâm Thiên, ngươi đừng nói nữa, Trần thiếu, ta lên đây.

Trương Anh không chờ Tần Trần mở miệng đã nhảy lên lôi đài.

- Tiểu tử, không ngờ ngươi còn dám lên.

Tần Phấn có chút ngoài ý muốn, nắm đấm nắm chặt lại rung lên kẽo kẹt.

- Trần thiếu, nhanh khuyên Trương Anh nhận thua đi, không thì hắn sẽ bị đánh chết đó.

Dưới lôi đài, Lâm Thiên gấp đến độ đi vòng quanh.

- Lâm Thiên, nếu ngươi thì ngươi sẽ nhận thua sao?

Đột nhiên Tần Trần nói.

Lâm Thiên sững sờ, nói:

- Ta? Ta tất nhiên sẽ không nhận thua, nhưng Trương Anh...

- Vậy thì được rồi, ngươi không nhận thua, vậy thì Trương Anh chắc chắn cũng sẽ không nhận thua.

Tần Trần trầm giọng nói.

Một người ngay cả dũng khí đối mặt địch nhân cũng không có, thì sao có thể trở thành cường giả chân chính được. Chuyện này đối với Trương Anh mà nói chính là một loại khảo nghiệm, là khảo nghiệm có thể giúp hắn lột kén thành bướm.

Trên lôi đài.

Tần Phấn cười lạnh, như mèo vờn chuột.

- Bắt đầu thi đấu.

Theo tiếng quát khẽ của đạo sư, ánh mắt Trương Anh lạnh lùng, thân hình thoắt một thoáng đã dẫn đầu phát động tấn công. Hắn như một con liệp báo, nhanh chóng đi đến trước mặt Tần Trần, đấm ra một quyền.

- Liệt Nhật Viêm Quyền!

Ùng ùng!

Không khí phảng phất như bị thiêu đốt, khí lãng nóng rực như núi lửa phun trào, cuồn cuộn lao về phía Tần Phấn.

- Ha ha ha, đây là đòn công kích của ngươi sao, quá yếu!

Tần Phấn ngửa mặt lên trời cười to, ánh mắt hiện ra hàn mang, thẳng tắp đánh ra một quyền.

- Ầm!

Quyền phong nóng rực trong nháy mắt đã nổ tung, luận về cường độ chân khí thì Trương Anh mới là Nhân cấp trung kỳ, không có khả năng so sánh với Tần Phấn là Nhân cấp hậu kỳ, chất lượng chân kỳ hoàn toàn không cùng cấp bậc.

Một quyền chấn vỡ quyền phong của Trương Anh, Tần Phấn thân như cuồng long, song quyền như núi lớn đè áp đến chỗ của Trương Anh, miệng hắn cười gằn nói:

- Nằm xuống cho ta.

- Phi Hạc Vô Ảnh!

Dường như Trương Anh đã sớm đoán được chuyện này, nên nháy mắt sau khi Tần Phấn phá vỡ quyền phong của mình, hắn đã phi thân lên, thân hình mờ ảo như phi hạc, đột nhiên nhảy đến sau lưng Tần Phấn, đá một cước vào sau lưng đối thủ.

- Kim Hạc Độc Lập!

Trương Anh tung ra cước ảnh như bóng roi, hóa thành một đạo kình phong nháy mắt tiếp cận lưng của Tần Phấn, nhanh đến mức làm người ta không thể tin được.

- Phi Hạc thân pháp, là thân pháp Hoàng cấp thượng phẩm.

Có người nhận ra thân pháp Trương Anh đang thi triển, kinh ngạc hét lên.

- Trước đây Trương Anh chẳng qua chỉ là một học viên lớp sơ cấp, sao có thể luyện được công pháp bậc này. Nghe nói Phi Hạc thân pháp có độ khó rất cao, võ giả Nhân cấp hậu kỳ bình thường cũng chưa chắc luyện được.

- Ah, gặp quỷ rồi, lúc trước Trương Anh, Lâm Thiên và Tần Trần đều lăn lộn chung một chỗ, hình như thực lực của bọn họ đều tăng lên rất nhiều so với trước đây.

- Một cước này như linh dương móc sừng, khó mà tìm được kẻ hỡ. Tần Phấn sẽ không thất thủ chứ?

Tần Phấn đứng trong sân cũng hơi sững sờ, vốn tưởng rằng sẽ đánh bại Trương Anh một cách ung dung, nhưng tên này đột nhiên lại biến mất ở trước mặt hắn, sau đó sau lưng truyền đến tiếng kình phong.

Tần Phấn biết chuyện này không hay, bất quá tu vi của hắn bất phàm, trong lúc nguy cơ lấy toàn bộ chân phải làm trụ, xoay người đánh một quyền đến chỗ đạo kình phong kia.

- Cái Thế Vương Quyền!

Ba!

Quyền cước va chạm trong hư không, lực lượng của Tần Phấn không đủ, lạch bạch lui lại vài bước. Phía còn thì Trương Anh rớt ra ngoài như hùng ưng gãy cánh, sau khi rơi trên mặt đất liền lui hơn mười bước mới vững thân hình, chân phải đã chết lăng, huyết khí trong người cuồn cuộn.

- Đáng chết, vậy mà đá không trúng hắn.

Sớm đã nghĩ đến chiêu này sẽ không có hiệu quả, nên vẻ mặt Trương Anh liền trầm xuống.

- Tiểu thử thối, dám đánh lén ta, muốn chết.

Tần Phấn giận tím mặt. Đường đường là võ giả Nhân cấp hậu kỳ đỉnh phong, lại bị một học viên lớp sơ cấp đánh lui, chuyện này làm cho Tần Phấn cảm thấy rất sỉ nhục.

Bạch!

Trong cơn phẫn nộ, cả người hắn như quỷ mị đi đến trước mặt Trương Anh, hai tay chập lại thành đao, liên tục chém ra mấy đao.

- Trương Anh cẩn thận.

Ánh mắt Tần Trần ngưng tụ, đột nhiên quát khẽ.

- Không được!

Trương Anh cả kinh, vội vàng lùi lại, đồng thời hai tay đặt ngang trước ngực, muốn nỗ lực ngăn cản công kích của Tần Phấn.

- Muộn rồi!

Vẻ mặt Tần Phấn dữ tợn, thủ đao tuôn ra lực lượng kinh người, chân khí kinh khủng xé rách tầng chân khí phòng ngự bên ngoài. Thủ đao của hắn nhanh như điện, đầu tiên là chém vào cánh tay trái của Trương Anh, sau đó chém vào tay phải, nhát thứ ba là nặng nề chém vào ngực Trương Anh.

- Răng rắc!

Ba tiếng xương cốt vỡ vụn như vang lên cùng lúc, cánh tay phải và cánh tay trái của Trương Anh trong nháy mắt đã gãy, ngực truyền đến tiếng vỡ vụn, đã lõm xuống chừng một tấc. Hắn bay ngược ra sau mười mét, trầm trọng ngã xuống đất, há mồm phun ra máu tươi, gần như không cách nào gượng dậy nổi.

- Tần Phấn thắng!

Tần Phấn còn muốn tiến lên tiếp tục xuất thủ, nhưng bên cạnh, vị đạo sư đã tuyên bố kết quả trận đấu.

- Đáng chết!

Tần Phấn rất ảo não, hắn bị làm tức đến đầu óc choáng voáng, nên ra tay trọng thương Trương Anh, sớm biết như thế thì nên chậm rãi đùa chết tên này.

- Trương Anh!

Lâm Thiên lập tức xông lên lôi đài, nhưng Tần Trần nhanh hơn hắn, đã đở Trương Anh dậy.

- Trần thiếu!

Lâm Thiên không yên lòng nhìn Tần Trần.

- Trương Anh không sao cả, có điều thương thế này e là phải tĩnh dưỡng rất lâu.

Tần Trần híp mắt nói.

Xương sườn trên người Trương Anh đã gãy năm cái, thậm chí ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị thương tổn. Thêm nữa là cánh tay hắn gãy rất nặng, không có một tháng thời gian thì sợ là không thể khôi phục hoàn toàn.

- Hừ, Bản thiếu không phế hắn đã là nhân từ lắm rồi.

Tần Phấn nhếch miệng cười.

Ánh mắt của hắn như một ác lang, cười gằn nói:

- Tần Trần, ngươi đừng vội, người kế tiếp chính ngươi.

- Đợi ngươi quang lâm.

Tần Trần đứng dậy ôm Trương Anh đến trước mặt vị đạo sư phụ trách trị liệu, trong con ngươi bắn ra hán ý kinh người.

Vòng tỷ thí đầu tiên kết thúc rất nhanh, đã chọn ra được mười sáu tên tuyển thủ.

Khiến người ta chú ý nhất là ba người đã đột phá Địa cấp là Lý Thanh Phong, Vương Khải Minh và Triệu Linh San đều không ở chung cấp bậc với học viên thông thường. Trong lòng mọi người đã sớm quy ba vị trí đầu cho ba người bọn họ.

- Tam cường, bây giờ xem thì chỉ xem ba người bọn họ đấu với nhau mà thôi.

- Đúng vậy, không biết tam đại cường giả Địa cấp ai hơn ai một bậc đây.

- Thi đấu lôi đài dù nói là chọn ra danh ngạch ngẫu nhiên nhưng chiếu theo lệ củ thì tuyển thủ Địa cấp chính là tuyển thủ hạt giống. Mấy vòng đầu chắc chắn sẽ không gặp nhau, muốn xem thì phải đợi ba vòng nữa.

- Những học viên khác e là gặp xui rồi, rút thăm trúng bọn họ thì cho dù là học viên Nhân cấp hậu kỳ đỉnh phong cũng khó có thể địch nổi mười chiêu.

Mọi người nghị luận ầm ĩ, trong lòng mỗi người đều có người mà mình coi trọng, lúc này âm thầm chờ mong trận đấu tiếp tục diễn ra.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️