Vũ Thần Chúa Tể

Chương 506: Mâu thuẫn kích hỏa

Chương Trước Chương Tiếp

Bất quá.

Mặc dù người của ba đại thế lực không động thủ, nhưng có một số cao thủ Huyền Châu đã chú ý người Ngũ quốc.

- Ha ha, không động thủ thì thôi vậy, nhưng người Ngũ quốc giảo hoạt, theo ta thấy, thật ra trước tiên có thể khống chế những người này lại.

- Nói không sai, vạn nhất bọn họ xảo trá, âm thầm chạy mất, vậy thì phiền toái rồi.

- Nếu đã như vậy, còn nói thêm gì nữa.

Lập tức, từng gã cường giả Huyền Châu đua nhau cười gằn, đi tới gần người Ngũ quốc.

- Chư vị, Đại Lương quốc này liền do lão phu trông coi đi.

Sưu sưu sưu!

Cười lạnh một tiếng, lúc này có vài tên cường giả Thiên Ưng Cốc bay vút tới Đại Lương quốc, rơi vào đài cao của Đại Lương quốc.

Thiên Ưng Cốc là một thế lực không kém ở Huyền Châu, lần này cũng dẫn đệ tử đi tới tham gia Cổ Nam Đô đại bỉ, nhưng không nghĩ rằng không chiếm được ích lợi gì cả, tự nhiên trong lòng khó chịu, muốn có thu hoạch.

Thấy thế, có vài tên cao thủ Huyền Châu khác cũng không nhẫn nại được, rơi vào đài cao, vây quanh người Đại Lương quốc.

- Mấy người các ngươi có ý gì?

Sắc mặt Vi Thiên Minh âm trầm, tức giận đến cả người phát run.

Hắn đã lui trở lại đài cao rồi, không nghĩ người Huyền Châu vẫn không nhường chút nào, được voi đòi tiên.

Chẳng lẽ vô pháp vô thiên như vậy sao?

- Chư vị đều là cao nhân Đại Uy Vương Triều, tự nhiên biết quy củ của Đan Các và Huyết Mạch Thánh Địa, không nên tàn sát người thế lực yếu, chẳng lẽ mấy vị muốn vượt lệnh cấm, hạ thủ với Ngũ quốc ta sao?

Vi Thiên Minh cố ý nhắc nhở.

- Ha ha, Vi đại cao thủ yên tâm, chúng ta lên đây không phải là động thủ với bọn ngươi, chỉ là thấy phong cảnh trên đài cao không tệ, cho nên lên đây thưởng thức một phen mà thôi. Thế nào, chẳng lẽ chỉ mình ngươi là đại cao thủ ngắm cảnh ở trên đài cao, không cho phép chúng ta lên sao?

- Ha ha ha! Chu huynh nói không sai, chúng ta chỉ lên đây ngắm nhìn phong cảnh một chút thôi, Vi đại cao thủ sẽ không ngại như thế a?

- Ha ha, Ha ha ha!

Âm thanh của mấy người quanh quẩn trên không địa ngoài Cổ Nam Đô, lập tức dẫn tới nhiều cường giả Huyền Châu cười to.

- Các ngươi. . .

Vi Thiên Minh tức giận đến mặt mày tối sầm, sao hắn lại không biết những người này là cố ý hành động.

Thế nhưng bên mình yếu thế, đối phương không muốn thừa nhận hắn cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể nén giận, không dám vọng động.

- Thiên Ưng Cốc chiếm Đại Lương quốc, bây giờ còn có Quỷ Tiên Phái và Đại Tề quốc đã có đệ tử trở về, xem ra đã có được bí tịch cường đại, không bằng chúng ta cũng ra tay đi.

Thấy người Thiên Ưng Cốc động thủ, không ít thế lực Huyền Châu còn lại không không thể nhẫn nại.

Lần này đệ tử Ngũ quốc đi vào Cổ Nam Đô có được truyền thừa, tổng cộng chỉ có sáu người.

Trong đó, Quỷ Tiên Phái hai người.

Đại Tề quốc hai người.

Đại Lương quốc và Lăng Thiên Tông các một người.

Mà giờ này đi ra trước, còn lại là Quỷ Ảnh Quỷ Tiên Phái, Vương Khải Minh Đại Tề quốc và Vũ Văn Phong Đại Lương quốc.

Có thể nói là nhân số thưa thớt.

Nhưng mà lần này rất nhiều thế lực đi tới Ngũ quốc Huyền Châu, nếu không phải đi trước hạ thủ, rất có thể sẽ bị người khác chiếm cứ, cuối cùng cũng không chiếm được cái gì hết.

- Đi.

- Ha ha, lão phu muốn đi Đại Tề quốc.

- Đại Tề quốc ngoại trừ Vương Khải Minh, còn có Tần Trần vẫn chưa đi ra, xem ra thu hoạch rất lớn.

Từng gã cao thủ Huyền Châu cười lớn, đua nhau lao tới chỗ Đại Tề quốc cùng với Lăng Thiên Tông.

Trong đó, vị trí Quỷ Tiên Phái gần như một không có một cao thủ Huyền Châu nào.

Vị trí của Đại Tề quốc và Lăng Thiên Tông về số lượng thì Đại Tề quốc là nhiều nhất, số lượng cường giả cơ hồ hơn gấp hai Lăng Thiên Tông hoặc hơn.

Những cao thủ Huyền Châu này tuy lớn lối, nhưng đều không phải là đồ ngốc, vài tên Hắc y lão giả của Quỷ Tiên Phái đều thần thần bí bí, mấy ngày trước còn dám dám đối kháng với cường giả của Thiên Hoành thư viện. Mặc dù bọn họ có long, nhưng dưới sự kiêng kỵ, thì dù là quả hồng thì cũng chọn lựa quả nào mềm mà bóp.

- Không ổn.

Trong Đại Tề quốc, đám người Tiêu Chiến luôn luôn chú ý đến cử động của cường giả Huyền Châu, thấy nhiều cao thủ đua nhau bay vút đến, nội tâm từng người một đều trầm xuống.

- Linh Vũ Vương đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì?

- Đúng vậy a Tiêu Chiến đại nhân.

Không ít đệ tử Đại Tề quốc đều lộ ra vẻ kinh hoảng.

Đối với bọn họ mà nói, cao thủ Vũ Tông của Huyền Châu bên kia như là trời vậy, căn bản không có năng lực ngăn cản.

Ngược lại thì đám người Vương Khải Minh, Triệu Linh San đều mang ánh mắt lạnh lùng, lập lòe vẻ bất khuất.

- Đừng có gấp gáp, chờ Tần Trần đi ra rồi nói sau.

Tiêu Chiến trầm xuống, nhưng vẫn cố giả bộ trấn định, thấp thỏm nói.

Vừa dứt lời.

Vài tên cao thủ Huyền Châu đã rơi lên đài cao Đại Tề quốc.

Nhìn thấy đám người Tiêu Chiến còn có thể giữ vững trấn định, trên mặt mấy người này không khỏi lộ ra chút ngạc nhiên.

- Các vị, chúng ta xem chút phong cảnh trên đài cao của các ngươi, có ý kiến gì không a?

Có cao thủ Huyền Châu đi tới trước mặt Tiêu Chiến, cười cười nói, nhìn như đang hỏi thăm nhưng trong giọng nói lại mang theo âm thanh không cho phép hoài nghi.

- Ha ha, Thiên La huynh hà cớ gì làm điều thừa, chúng ta ngắm phong cảnh trên đài cao, chẳng lẽ còn phải chờ mấy phế vật Ngũ quốc đồng ý hay sao?

- Không sai, nơi này không phải là tài sản riêng của mấy phế vật Ngũ quốc, nhiều lời cùng bọn họ như vậy làm gì.

Tiếp theo là vài tên cường giả Huyền Châu đều cười ha hả, trong giọng nói đều ẩn chứa vẻ trào phúng.

Tư thái lớn lối ấy khiến cho đám người Vương Khải Minh đỏ mặt lên, trong lòng phẫn nộ như lửa đang thiêu đốt, không nhịn được tiến lên một bước.

- Tất cả các ngươi lui ra.

Tiêu Chiến sầm mặt lại, lệnh cho mấy người Vương Khải Minh lui về phía sau, rồi sau đó nhìn mấy vị cao thủ Huyền Châu, cười nói:

- Đài cao này rất lớn, mấy vị muốn nhìn phong cảnh xin cứ việc thưởng thức, nếu không chúng ta tặng nơi này cho các vị cũng không sao.

Tiêu Chiến biết rõ đối phương làm như thế chính là muốn chọc giận bọn họ, như thế mới xuất thủ được.

- Ha ha, ha ha ha.

Tiêu Chiến vừa dứt lời, mấy vị cao thủ Huyền Châu liền cười ha hả:

- Ha ha, nói người Ngũ quốc là phế vật thật đúng là không có nói sai, các vị có nghe hay không, chúng ta muốn chiếm đài cao của bọn họ, bọn họ chẳng những ngay cả cái rắm cũng không dám thả, còn muốn tặng cho chúng ta, ha ha, Thái Nhất Môn ta chẳng lẽ còn cần ngươi cho phép hay sao?

Cao thủ Huyền Châu Thái Nhất Môn dẫn đầu cười to lên, tiếng cười ầm ầm quanh quẩn giữa không trung Cổ Nam Đô, trên mặt mỗi tên đều mang vẻ châm biếm.

- Ngươi. . .

- Các ngươi nói ai là phế vật chứ?

- Hừ, nguyên một đám đệ tử 24 tên tông môn rác rưởi đều xâm nhập không được, không biết cảm giác ưu việt ở chỗ nào mà diệu võ dương oai nơi này.

- Ha ha, xem ra là đệ tử không được, không có được thành tích, là thứ phế vật, thân là trưởng bối già phế vật bất mãn trong lòng, vì thế lên đây tìm phiền toái rồi.

Đám người Vương Khải Minh không thể kiềm được, đều cười lạnh thành tiếng.

Nam nhi nhiệt huyết, nếu đối phương rõ ràng muốn bắt bọn họ khai đao, cần gì phải nén giận.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)