Vũ Thần Chúa Tể

Chương 501: Bí văn quỷ dị

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này.

Sâu trong cung điện thần bí của Cổ Nam Đô, ý thức của Cổ Nam Đô dưới dạng hắc ảnh chăm chú nhìn đám người Tần Trần đua nhau đi vào từng quang lộ, trong ánh mắt lóe lên vẻ kích động.

- Đã bao nhiêu năm, ta đã chờ đợi hết bao nhiêu năm, cuối cùng có thể đạt được mục tiêu, kích hoạt Tinh Thần Chủng Tử thiên tài của tộc ta xuất hiện.

- Giờ này, hãy xem thiên phú của bọn họ như thế nào, nếu có thể lĩnh ngộ công pháp của tộc ta, như vậy năm đó đại nhân quyết định an bài, rốt cuộc cũng đã có thu hoạch.

- Cho dù không thể lĩnh ngộ được công pháp của tộc ta, chỉ cần có thể kích hoạt Tinh Thần Chủng Tử thì đã coi như là thành công to lớn, sự kiên trì thủ ở đây của ta cũng có ý nghĩa rồi.

Hắc ảnh vô cùng kích động.

Đã nhiều năm kiên trì thủ hộ như vậy, cuối cùng đã có thu hoạch, làm sao không khiến cho hắn kích động.

Mà hắn chú ý nhất vẫn là Tần Trần.

Người này mới mười sáu tuổi, chân lực trong cơ thể nồng hậu, vậy mà đáng sợ như thế, mặc dù so với thiên tài nhân tộc trong thời đại Viễn Cổ thì cũng có thể nói là cường đại. Nếu như hắn có thể tu luyện thành công pháp của tộc ta, đồng thời kích hoạt Tinh Thần Chủng Tử màu vàng, như vậy tương lai sau này….

Hắc ảnh hít thở dồn dập.

Hiển nhiên hết thảy đối với nó đều vô cùng trọng yếu.

Tần Trần xuất hiện trong một thạch thất.

- Nơi này chính là Truyền Thừa Chi Địa?

- Cái gọi là truyền thừa và bí tịch ở chỗ nào?

Tần Trần nhìn quanh quan sát thạch thất, đột nhiên đồng tử hắn co rụt lại.

Chỉ thấy trên thạch thất chậm rãi hiện lên từng đạo văn lộ. Những văn lộ này kết hợp lại không ngờ là thứ đồ văn vô cùng phức tạp.

Đồ văn này vô cùng quỷ dị, khi người ta nhìn một chút, trong lòng liền có một cảm giác cực kỳ huyền diệu.

- Đồ văn này rốt cuộc là cái gì?

Tần Trần cau mày, cẩn thận cảm ngộ nghiên cứu.

Văn lộ có chút tương tự trận văn, nhưng lại khác biệt cùng trận văn.

Lại có chút tương tự phù văn, nhưng cũng có chút khác nhau với quy luật phù văn.

Càng giống hơn là một loại cấm chế cổ quái, thế nhưng kết cấu của cấm chế này vô cùng huyền diệu, không giống như cấm chế bình thường.

Không phải trận pháp, cũng không phải phù văn, hơn nữa cũng không giống là cấm chế, rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ là bí văn nào đó?

Tần Trần được biết ở trên đời này có một chút công pháp bí tịch cường đại, hình thức tương tự như loại bí văn này, chỉ là bí văn tầng mức đó, mặc dù Tần Trần không gặp nhiều lắm, bởi vậy cũng không đủ tham khảo.

- Hẳn là bí văn nào đó, những bí văn này vô cùng thưa thớt, phác họa cực kỳ khó khăn, kiếp trước ta cũng chỉ hiểu biết một chút, hiện tại có thể cảm ngộ cẩn thận một phen.

Lúc này, Tần Trần bình tĩnh lại, bắt đầu phân tích bí văn phía trên.

Từng đạo văn lộ quỷ dị lập tức hiện ra trong đầu Tần Trần.

Hắn không trực tiếp phân tích toàn bộ bí văn, mà từ từ cảm ngộ, phân tích, hiểu biết một văn lộ nhỏ bé.

Trận văn, phù văn, cấm chế, bí văn …, mặc dù là lĩnh vực khác biệt, có từng quy luật, thế nhưng hai bên cũng có điểm chung.

Đây cũng là nguyên nhân kiếp trước Tần Trần vừa là Trận Pháp Đại Sư, vừa là phù văn đại sư, còn là cấm chế đại sư.

Cái gọi là nhất pháp thông, vạn pháp thông.

Lợi dụng trận văn, phù văn và cấm chế cùng trình độc ác phương diện khác, Tần Trần nhanh chóng dung nhập vào trận văn, thời gian từng giờ trôi qua, không biết đã trải qua bao lâu rồi.

Vù!

Bí văn ấn nhập vào trong mắt Tần Trần, bị hắn hoàn toàn nắm giữ.

- Bí văn thật thần kỳ, giống y hệt cấm chế, nhưng bản chất lại hoàn toàn khác biệt.

Trong lòng Tần Trần chấn động.

Bí văn trước mắt nhìn tưởng hết sức phức tạp, kì thực vô cùng đơn giản, dường như là thuật nhập môn của bí văn.

Đây mới khiến cho Tần Trần thuận lợi lĩnh ngộ thấu triệt trong thời gian ngắn như thế.

Tuy chỉ là nhập môn, nhưng cũng mở ra cho Tần Trần một cánh cửa lớn, tiến vào một thế giới hoàn toàn mới.

Ầm ầm!

Sau khi tất cả bí văn đều thông hiểu đạo lí, thạch thất phía trước lần nữa xuất hiện một con đường thông tới phương xa.

- Hả? Lại xuất hiện một con đường, không có phần thưởng truyền thừa, chẳng lẽ phải tiếp tục tiến lên?

Tần Trần trầm tư, lúc này tiếp tục đi tới.

Sau một lát, hắn lại tới thạch thất kế tiếp.

Trên thạch thất cũng hiện lên nhiều bí văn, so bí văn trước đó rõ ràng phải phức tạp hơn không chỉ một lần.

- Tiếp tục cảm ngộ bí văn sao? Chẳng lẽ truyền thừa khảo hạch tinh không dịch cục này chính là khảo nghiệm lĩnh ngộ và lý giải đối với bí văn?

Tần Trần như có điều suy nghĩ, lúc này lần nữa lâm vào trong cảm ngộ.

Sau đó Tần Trần không ngừng cảm ngộ bí văn, không ngừng đi về phía trước.

Mà bí văn xuất hiện ở từng thạch thất kế tiếp rõ ràng phức tạp hơn thạch thất đằng trước một chút.

Lúc đến thạch thất thứ năm, Tần Trần thôi diễn trở nên cực kỳ chậm chạp.

Tuy thiên phú của hắn cực cao, có thể làm được xúc loại bàng thông, thế nhưng dù sao bí văn cũng là một ngành học hoàn toàn mới, muốn lập tức lĩnh ngộ ít nhiều, đối với Tần Trần mà nói cũng cực kỳ khó khăn.

Thế nhưng Tần Trần như mê như say sưa.

Giờ khắc này, dường như hắn lần nữa về tới thời điểm ở Vũ Vực kiếp trước, chuyên tâm nghiên cứu, không màng thế sự, lần lượt trèo lên đỉnh cao.

Bí văn thâm ảo, hơn nữa kết cấu của những bí văn này trở nên càng ngày càng phức tạp, đồng thời có chút cổ quái?

Tiến vào thạch thất càng lúc càng nhích về phía sau, lúc Tần Trần thấy bí văn trên vách tường, lại có một cảm giác âm lãnh, bạo ngược xông vào đầu óc của hắn, khiến cho hắn rất không thoải mái.

Ông!

Sau đó bí văn ở thạch thất thứ năm bị hắn hoàn toàn cảm ngộ lý giải.

Oành!

Tinh thần của Tần Trần bị tách ra, cả người như đặt vào trong một vũ trụ tinh không vô tận, trong tinh không ấy có một đôi con ngươi khát máu lạnh như băng đang nhìn mình chằm chằm.

- Đây là cặp mắt đáng sợ đến bực nào.

Một khắc kia, tà ác vô tận, âm lãnh, khí tức bạo ngược bao phủ tâm linh của hắn, làm cả người hắn dựng ngược lông tơ, linh hồn dường như ngốc trệ.

Như qua một sát na, hoặc như đi qua vô số thế kỷ…

Tần Trần thức tỉnh, lúc này mới phát hiện mình vẫn đứng trước thạch thất, cả người bị mồ hôi lạnh thấm ướt, tim đập mạnh và loạn nhịp không dứt.

- Đây rốt cuộc là cái gì?

Tần Trần chấn động, tại sao mình có cảm giác như thế này?

- Trong bí văn vô tận ấy, chỗ đã thấy cặp mắt khát máu, rốt cuộc là của người nào? Chẳng lẽ là cảnh tượng thời kỳ viễn cổ để lại?

Tần Trần nghi ngờ.

- Bí văn, trận pháp và cấm chế sẽ không có thuộc tính, mà chỉ là một loại kết cấu phức tạp, huyền diệu, tại sao trong quá trình ta tìm hiểu sẽ cảm nhận không thoải mái, hơn nữa còn gặp một ánh mắt đáng sợ như vậy?

- Chẳng lẽ ta quan sát học tập những bí văn này, là một bí văn kết cấu hoàn chỉnh, có thuộc tính của mình?

Tần Trần nghĩ tới một khả năng.

Thật giống.

Bản thân trận văn không có thuộc tính, thế nhưng người đi vào Hàn Băng Trận Pháp khẳng định sẽ cảm nhận được rét lạnh, người đi vào Liệt Diễm Trận Pháp sẽ cảm nhận được nóng rực, đây không phải nói những trận văn kia đã có được thuộc tính hàn băng hoặc liệt diễm, mà là nhiều trận văn tạo thành trận pháp, sinh ra hiệu quả.

Cùng một đạo lý như vậy.

Bản thân quan sát học tập bí văn cũng không có cảm giác không thoải mái, cũng không cảm nhận được âm lãnh và bạo ngược, trừ khi…

Tần Trần quan sát học tập bí văn trước mặt, bản thân là một loại bí văn bạo ngược vô cùng âm lãnh, mới có thể sinh ra cảm giác như vậy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)