Giờ này khắc này, tất cả mọi người đều kinh hãi, có chút sợ hãi khó hiểu.
Cả đám ngơ ngác nhìn vị thiếu niên đang đứng ở trên lôi đài kia.
Quán quân!
Quán quân lại là một thiếu niên xuất thân từ Ngũ quốc.
Chuyện này...
Khó có thể tin được.
Không ít võ giả ngay từ đầu còn rơi vào trong rung động không thể tự kiềm chế được. Thế nhưng dần dần bọn họ cũng không nhịn được có chút kích động.
Đặc biệt là người của Ngũ quốc, giờ này khắc này, tất cả mọi người đều có một loại kích động không kìm lòng nổi mà muốn khóc thật to một trận.
- Tần Trần!
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Tần Trần, tâm tình trong lòng như nổi sóng, không có cách nào cản lại được.
Chính là thiếu niên này đã chống đỡ cho cả Ngũ quốc, bắt đầu từ lúc khảo hạch dự tuyển luôn luôn đứng đầu, không có người nào có thể cản được bước chân của hắn!
Chính là thiếu niên này, trong lúc thi đấu lôi đài đã một đường thắng lợi, không ai có thể địch nổi lại được hắn!
Cũng chính là thiếu niên này đã liên tục đánh bại thiên kiêu cái thế của Huyền châu, chưa từng thua lấy một lần!
Cũng chính là thiếu niên này ở dưới vô số ánh mắt nhìn vào, đánh bại Huyết Ma giáo Ma Lệ đáng sợ kia!
Trận chiến cuối cùng đặc sắc vô cùng, làm cho tất cả mọi người khó mà quên được.
Thiên tài như vậy đạt được vị trí quán quân, quả thực là danh xứng với thực.
Giờ khắc này, tất cả người Ngũ quốc hò hét, đây là một thời khắc chứng kiến lịch sử, mà bọn họ đều là người chứng kiến lịch sử a.
Cho dù là những thiên tài Ngũ quốc đã từng có chút bất mãn với Tần Trần thì giờ khắc này cũng phải kích động vì hắn.
- Tần Trần sao?
U Thiên Tuyết ngạo nghễ đứng lặng lẽ ở trong đám người, nhìn thiếu niên đang đứng ở giữa lôi đài, hưởng thụ vô số ánh mắt sùng bái kia. Trái tim như là núi băng vạn năm của nàng lại có chút rung động khó hiểu.
Giờ khắc này, nàng nhớ tới cảnh tượng hắn rình nàng tắm ở Huyết Linh Trì.
Nhớ tới chuyện này làm cho cả mặt nàng đỏ bừng như là phát sốt.
Ngay cả thân thể mềm mại như nước của nàng cũng nóng lên.
Thế nhưng rất nhanh nàng đã tỉnh táo lại được.
Mắng nhẹ một tiếng, nàng ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ kiên định và lộng lẫy không gì sánh được.
- Lần này ta lại thua trong tay hắn, chỉ vào được trong sáu vị trí đầu, thế nhưng lần kế, nhất định ta sẽ phấn khởi tiến lên.
Trong con ngươi của U Thiên Tuyết như có ánh lửa hừng hực thiêu đốt.
Không chỉ có nàng.
Triệu Linh San, Tử Huân công chúa, Vương Khải Minh, Triệu Duy Tứ vương tử, Tiêu Kinh, thậm chí ngay cả Vũ Văn Phong, trong lòng tất cả mọi người đều cuồn cuộn, không còn cách nào bình tĩnh được nữa.
Người Ngũ quốc kích động, mặt của rất nhiều đệ tử và cường giả của Đại Uy vương triều đều đen lại, không nói thành lời.
- Không ngờ lại là tiểu tử này đoạt được ví trí quán quân, vì sao chứ?
Hai mắt Hoa Thiên Độ tràn ngập vẻ lạnh lẽo, mang theo sự oán hận vô biên, đến bây giờ thương thế của hắn vẫn còn chưa lành hợp, hai tay hắn nắm chặt, tràn ngập vẻ giận dữ.
Rất nhiều cường giả Huyền châu ở chung quanh hắn cũng cảm thấy thất lạc trong lòng.
Đường đường là thiên kiêu của Đại Uy vương triều Huyền châu, không ngờ lại không đoạt được vị trí quán quân, ngược lại còn bị một tiểu tử Ngũ quốc cướp đi. Chuyện này không thể không nói là một sự sỉ nhục cực lớn.
Thế nhưng khi nghĩ lại cảnh quyết đấu trước đó, trong lòng bọn họ cũng phải cảm khái, chấn động.
Cho dù có không cam lòng bao nhiêu, khó chịu tới mức nào thì bọn họ cũng không thể không phủ nhận.
Trận chiến cuối cùng này quá ngoạn mục.
Cho dù là một ít cường giả Vũ Tông quan sát cảnh này thì cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Thiếu niên tên là Tần Trần này đã biểu diễn một trận quyết đấu đặc sắc, làm cho bọn họ biết, cái gì mới là yêu nghiệt chân chính.
Dùng mười sáu bảy tuổi đối chiến với thiên kiêu hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, lấy tu vi Huyền cấp trung kỳ đối chiến với nửa bước Vũ Tông.
Tần Trần đang đứng ở trước mặt bọn họ đã tạo ra một thần thoại mới.
Một kỳ tích mới đã được sinh ra.
Sưu sưu!
Trên bầu trời Cổ Nam Đô, bóng người màu đen chậm rãi đi đến, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía rất nhiều võ giả ở dưới sân.
- Chúc mừng mười hai tuyển thủ đứng đầu trước đó, các ngươi sẽ có cơ hội lấy được truyền thừa của Cổ Nam Đô.
Giọng nói vừa dứt.
Sưu sưu sưu!
Từng đạo ánh sáng nhanh chóng buông xuống, bao phủ lên trên thân mười một người.
Ma Lệ, Đế Thiên Nhất, Lãnh Vô Song, Hoa Thiên Độ, U Thiên Tuyết, Vũ Văn Phong, Quỷ Ảnh, Mạnh Hưng Giác, Vương Khải Minh, Tư Đồ Thắng, Vi Thanh Sơn.
Mười một đạo thân ảnh, ở dưới ánh sáng bao phủ trực tiếp xuất hiện ở trên lôi đài, thương thế trên người bọn họ lúc trước đều khỏi hẳn, đồng thời cũng như chúng tinh củng nguyệt vây quanh Tần Trần.
Ầm ầm!
Đồng thời trong bầu trời cũng có một tiếng sấm kinh người truyền đến, trong nháy mắt bầu trời vô tận đen kịt, như là bóng tối phủ xuống. Vô số chấm nhỏ như là ngôi sao xuất hiện ở phía chân trời, tạo thành một cái bàn cờ lớn.
- Chuyện này... Sao trời lại đột nhiên đen thui vậy chứ?
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Trên bầu trời xuất hiện rất nhiều ngôi sao, chúng sao như là bàn cờ vậy.
Mọi người rung động, tất cả đều kinh hô.
Trên bầu trời, một tòa cung điện mênh mông hiện lên, ngay sau đó có mười hai đạo ánh sáng phóng lên cao, Tần Trần và những tuyển thủ chung quanh đều tiến vào trong cung điện kia.
Cả đám vừa vào cung điện đã lập tức biến mất.
- Hả? Đám người Tần Trần biến mất rồi.
- Chắc là tiến vào trong cung điện trước mắt a.
- Rốt cuộc cung điện này là thứ gì vậy?
Đám người bên ngoài nghị luận ầm ĩ.
Một ít người của Đại Uy vương triều đều nhìn về phía người Ngũ quốc chung quanh rồi hỏi thăm. Dù sao di tích Cổ Nam Đô là ở trong Ngũ quốc, đã xuất hiện gần trăm năm a. Có lẽ người của Ngũ quốc sẽ biết một chút chuyện gì đó.
Nhưng điều làm cho bọn họ tiếc nuối chính là, cho dù là người của Ngũ quốc thì cũng không biết cung điện đột nhiên xuất hiện này là vật gì. Những lần trước kia, cái gọi là truyền thừa đều được tiếp nhận trong Cổ Nam Đô, mà tình huống như hôm nay lại là lần đầu tiên xuất hiện.
Trong lúc mọi người nghi hoặc, không giải thích được thì mấy người Tần Trần đã xuất hiện ở trong cung điện.
Bây giờ ở dưới chân bọn hắn một mảnh tinh không mênh mông bát ngát.
Đám người Tần Trần đứng ở trong bầu trời, từng người đều kinh ngạc, không ngừng ngắm nhìn bốn phía.
Bốn phía, tất cả đều thế giới tinh không đen kịt, mênh mông, mờ ảo vô tận. Cho dù là Tần Trần cũng phải chấn động khi nhìn thấy cảnh này.
- Rốt cuộc nơi đây là chỗ nào?
Cảm nhận được thế giới tinh không mênh mông ở chung quanh, trong lòng Tần Trần rung động. Cổ Nam Đô này đến từ viễn cổ, hiển nhiên là do một thế lực viễn cổ tạo ra.
Thế nhưng loại thủ đoạn không điệu thấp này vẫn làm hắn chấn động, bởi vì chuyện này ngay cả Cửu Thiên Vũ Đế cũng khó mà làm được.
Chẳng lẽ lai lịch của Cổ Nam Đô này còn đáng sợ hơn Cửu Thiên Vũ Đế hay sao?
Trong lòng Tần Trần khiếp sợ vạn phần.
So với hắn, tuy rằng đám người Ma Lệ cũng rất khiếp sợ, nhưng bởi vì không có hiểu rõ nhiều như Tần Trần cho nên cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ở trong mắt bọn hắn, có lẽ Vũ Hoàng bát giai đã là tồn tại nghịch thiên rồi. Nếu đi lên nữa, bọn họ không có cách nào dò xét được, cho nên cũng không có chấn động nhiều như Tần Trần.
Sưu sưu!
Giữa lúc tất cả mọi người chấn động thì bóng người cực lớn của ý chí Cổ Nam Đô xuất hiện trong mảnh tinh không này.
- Chúc mừng các ngươi đã trở thành người nổi bật trong lần thi đấu lôi đài này, giờ khắc này ta đã đợi từ rất lâu rồi.
Trong thanh âm ầm ầm mang theo vẻ tịch mịch, tang thương.
Tất cả mọi người lẳng lặng đứng đó, không nói gì, tỉ mỉ nghe hắn nói hết.
Ý chí của Cổ Nam Đô tiếp tục nói:
- Hẳn là các ngươi rất hiếu kỳ nơi này là chỗ nào đúng không? Nơi đây chính là tinh không dịch cục mà đại năng tiền bối của Cổ Nam Đô chúng ta để lại!
Tinh không dịch cục?
Mọi người nghi hoặc.
- Thật ra Cổ Nam Đô chúng ta là một trong những đại thế lực cường đại nhất của nhân tộc của Thiên Vũ giới ở thời đại viễn cổ...
Tiếng ầm ầm quanh quẩn, ý chí Cổ Nam Đô chậm rãi nói, rốt cục cũng nói ra một đoạn lịch sử kinh người.