- Ngươi cũng là Tinh Thần Sư và Huyết Mạch Sư? Rốt cuộc ngươi là ai?
Khuôn mặt dữ tợn của Ma Lệ biến ảo, miệng lớn tiếng rống to, đùi phải của hắn máu me đầm đìa, vẻ mặt lãnh đạm, kiêu ngạo và tự tin thay đổi, cả người trở nên nhếch nhác không gì sánh được.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tần Trần, hai mắt đỏ thẫm, tràn ngập vẻ tức giận.
Phi đao mà Tần Trần thi triển lúc trước lại có thể tránh né công kích, hiển nhiên là một kiện chân bảo, dựa vào tinh thần lực và huyết mạch chi lực cường đại là có thể khống chế được nó.
Đồng thời, tinh thần lực và huyết mạch chi lực của đối phương cũng cực kỳ đáng sợ, ít nhất phải là tứ giai đỉnh phong. Bằng không thì cũng không thể nào đả thương được bản thân hắn ở dưới tình huống có chân lực phòng ngự.
Thế nhưng, tại sao ở trong Ngũ quốc nho nhỏ lại sinh ra một vị thiên tài đáng sợ như thế cơ chứ? Giờ khắc này trong lòng Ma Lệ chỉ có một suy nghĩ, đó chính là Tần Trần tuyệt đối không phải là thiên tài Ngũ quốc, mà là cũng giống như hắn, là người đến từ một thế lực còn có đẳng cấp cao hơn.
Bằng không cũng không đáng sợ được như thế, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú như vậy, có thể đùa giỡn bản thân hắn trong lòng bàn tay a.
- Tần Trần ta là tôn tử của Định Vũ Vương Đại Tề quốc, là một người đệ tử Ngũ quốc bình thường. Chuyện này toàn bộ Ngũ quốc đều biết, chẳng lẽ ngươi không biết sao?
Tần Trần mỉm cười nói, tay hắn cầm thanh kiếm rỉ thần bí, áo bào trên người dưới kình khí tung bay, như là một vị kiếm thần, vô cùng bá đạo.
Yên lặng!
Toàn trường yên lặng!
Toàn bộ ngàn vạn võ giả bên ngoài Cổ Nam Đô thấy một màn như vậy, tất cả đều kinh ngạc đến mức ngây người.
Trong tưởng tượng của bọn hắn, một khi Huyết Cấm chi thuật và tinh thần công kích của Ma Lệ vừa ra, chắc chắn Tần Trần sẽ phải thua.
Công kích mà ngay cả Đế Tâm thiếu chủ Đế Thiên Nhất cũng không có cách nào ngăn cản được, sao Tần Trần có thể cản được chứ?
Mà sau khi song phương giao thủ, kết quả lại khiến cho mọi người kinh ngạc đến mức ngây người.
Trên lôi đài, Tần Trần cứ ngạo nghễ đứng đó, mái tóc màu đen đón gió tung bay. Tay nắm thanh kiếm rỉ thần bí ngạo nghễ đứng trên lôi đài, ánh mắt kia của hắn lộng lẫy như là sao, khuôn mặt cương nghị tràn ngập mị lực vô song.
Ba thanh phi đao màu đen thì đang chậm rãi xay tròn ở bên cạnh hắn.
Trái lại, đùi phải của Ma Lệ thì máu me đầm đìa, cả người có ma khí màu đỏ đen quanh quẩn, khuôn mặt dữ tợn, muốn nhếch nhác bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Chỉ một chiêu, chỉ mới giao thủ một chiêu mà thôi.
Tần Trần Huyền cấp trung kỳ đỉnh phong lại bình yên vô sự, mà bản thân Ma Lệ thân là nửa bước Vũ Tông, là người có thể đánh bại Đế Tâm thiếu chủ lại bị trọng thương!
Chấn động!
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, khó có thể hình dung được rung động trong lòng lúc này.
- Huyết Mạch sư, Tần Trần này lại còn là một gã Huyết Mạch sư hay sao?
- Hơn nữa có thể coi nhẹ công kích tinh thần Ma Lệ, như vậy tạo nghệ ở trên phương diện tinh thần lực cũng cực kỳ kinh người a.
- Rất có thể còn cao hơn cả Ma Lệ này.
- Hóa ra trước đó người này vẫn luôn ẩn giấu thực lực, trời ạ.
- Rốt cuộc người này là ai?
Yên lặng trong chốc lát, tất cả mọi người đều xôn xao nghị luận.
Nếu như nói đám người Hoa Thiên Độ là cái thế thiên kiêu, mới hai mươi bốn tuổi mà đã bước vào cảnh giới nửa bước Vũ Tông, có khả năng diệt sát cường giả Vũ Tông bình thường.
Như vậy Tần Trần này thì là gì cơ chứ?
Mới mười sáu mười bảy tuổi, tuy là tu vi mới chỉ là Huyền cấp trung kỳ đỉnh phong, thế nhưng cũng có thực lực không kém thiên kiêu cái thế. Đồng thời bản thân hắn còn là một gã Huyết Mạch Sư cực kỳ cường đại a.
Người này quả thực là một yêu nghiệt.
Không!
Ngay cả hai từ yêu nghiệt cũng không có cách nào hình dung được điểm biến thái của người này.
Bên phía Đại Tề quốc.
- Tần Trần quá mạnh, thực lực bực này, có lẽ đã hơn xa ta a!
Vẻ mặt Tiêu Chiến khiếp sợ, trong ánh mắt có kinh ngạc, có đau khổ, nhưng phần nhiều chính là hưng phấn và kích động.
Nghĩa tới việc bản thân mình khổ cực tu luyện vài chục năm, thật vất vả mới mới đột phá được cảnh giới nửa bước Vũ Tông.
Thế nhưng Tần Trần...
Mới vẻn vẹn không đến một năm mà đã phát triển được đến trình độ đáng sợ như vậy.
Tốc độ bực này làm cho Tiêu Chiến hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng ra được.
Mà bên Đại Uy vương triều, rất nhiều thiên tài và cường giả Huyền châu cũng đều kinh ngạc đến mức ngây người, cả đám trợn mắt há hốc mồm.
Khó trách trước đó người này lớn lối như thế, ngay cả lời mời chào của Đế Tâm thiếu chủ Đế Thiên Nhất cũng không để ý, thậm chí lại dám lớn tiếng với Lưu Tiên Tông, coi nhẹ Hoa Thiên Độ của Lưu Tiên Tông.
Vốn bọn họ nghĩ rằng hắn là người không có đầu óc, quá cuồng vọng.
Thế nhưng hiện giờ xem ra, quả thực người này có được thực lực để làm như vậy.
Răng rắc!
Bên kia, thiên kiêu cái thế Hoa Thiên Độ nắm chặt hai tay, bàn tay trắng bệch, ngay cả móng tay cắm vào trong lòng bàn tay mà hắn cũng không cảm nhận thấy được.
- Huyết Mạch Sư, Tần Trần còn là một gã Huyết Mạch sư, trước đó hắn còn ẩn giấu thực lực.
Đau khổ, trong lòng đau khổ vô biên.
Nghĩ đến ánh mắt xem thường của bản thân đối với đệ tử Ngũ quốc và Tần Trần trước đó, còn có những lời nói cuồng vọng, Hoa Thiên Độ chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, bỏng rát vô cùng.
Trong ánh mắt là lửa giận vô biên.
Không chỉ có hắn.
Lãnh Vô Song và Đế Thiên Nhất ở bên cạnh cũng liên tục cười khổ, vẻ mặt đắng ngắt.
- Ngoài trời có trời a, cái gọi là thiên kiêu cái thế cũng chỉ là trò cười mà thôi.
Đế Thiên Nhất cắn răng, ánh mắt lập loè nở một nụ cười đau khổ.
Mà lúc này người kinh hãi nhất vẫn là người khoác áo choàng đang ở trong đám người.
- Huyết Mạch sư, tiểu tử này lại còn là một gã Huyết Mạch sư, rốt cuộc hắn ta tu luyện thế nào vậy?
Sắc mặt của người khoác áo choàng cực kỳ khó coi.
Bởi vì ở trong mọi người, chỉ có hắn là người hiểu rõ nhất. Trừ thân phận Huyết Mạch sư mà Tần Trần mới để lộ ra thì ít nhất bản thân đối phương còn là một gã Trận pháp đại sư tứ giai đỉnh phong a.
Thậm chí rất có khả năng là Trận pháp đại sư cấp bậc nửa bước Tông Sư.
Nhiều thân phận như vậy xuất hiện ở cùng một chỗ, tập trung lên trên người một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, cho dù là sức chịu đựng của hắn cao tới đâu thì cũng khó tránh khỏi phải kinh hãi một phen.
- Khó trách người này có thể tiêu diệt tất cả Phệ Khí Nghĩ của ta, đồng thời còn cướp đi Thanh Liên yêu hỏa. Bí mật trên người người này thật sự là quá nhiều a.
Trong lòng người khoác áo choàng cực kỳ rung động.
- Sau lưng người này tuyệt đối có một vị cao nhân kinh người. Bằng không, bằng vào Ngũ quốc này tuyệt đối không thể bồi dưỡng ra được một vị thiên tài hàng đầu nhưu vậy.
Trong lòng người khoác áo choàng cảm thấy lạnh lẽo, hắn biết rõ thiên phú của Tần Trần, cho dù có đặt mình vào thế lực chỗ hắn thì cũng đủ để đứng hàng đỉnh phong, biến thái tới mức đáng sợ, không thể nào là người mà bên Ngũ quốc có khả năng bồi dưỡng ra được.
Thiên tài như vậy, há sau lưng không có cường giả chỉ bảo cơ chứ?
- Không được, ta phải mau chóng diệt sát người này, cướp đi Thanh Liên yêu hỏa thuộc về ta. Sau đó lập tức trốn xa, rời khỏi Ngũ quốc này mới được.
Ánh mắt lập loè, trong lòng người khoác áo choàng đã quyết định, chỉ cần khảo hạch Cổ Nam Đô vừa kết thúc, di tích biến mất thì hắn sẽ trực tiếp hành động, về phần chuyện khác hắn cũng không quản được nữa.
Mọi người khiếp sợ, ánh mắt lần nữa nhìn lên trên lôi đài.
Chỉ thấy máu tươi trên đùi phải Ma Lệ đã ngừng chảy, mà vẻ mặt của hắn lại càng lạnh lẽo hơn trước. Một cỗ ma khí mang theo hàn ý ngập trời bao phủ toàn bộ lôi đài.
- Ngươi còn muốn chiến đấu với ta?
Tần Trần cau mày, lãnh đạm nói một câu:
- Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, ngươi không thắng được ta hay sao?
Tinh thần bí pháp của Ma Lệ đã mất đi hiệu quả, nếu như đối phương thức thời thì nên nhận thua mới đúng nha.
- Ta thừa nhận, ban nãy là ta xem nhẹ ngươi, thế nhưng ngươi muốn thắng ta cũng không dễ như vậy đâu.
Sắc mặt Ma Lệ lạnh lẽo nói một câu. Sưu một cái có từng đám sương mù màu đen quanh quẩn ở quanh người hắn, khiến cho hắn giống như một ác ma hàng lâm thế giới này vậy.