Hai người vừa biến mất.
Trên bầu trời Cổ Nam Đô lần nữa có hai đạo ánh sáng màu trắng hạ xuống, bao phủ hai người ở phía dưới.
- Lại có ai bị chọn trúng đây?
Mọi người trợn to hai mắt, đều nhìn lại.
Hiện tại ở dưới sân chỉ còn bốn ngươi.
Tần Trần, Ma Lệ, Lãnh Vô Song, Hoa Thiên Độ.
Trong đó có hai người là thiên kiêu Huyền châu.
Hai người còn lại là hắc mã mới quật khởi của Ngũ quốc.
Mặc kệ ai là ai đấu với ai cũng đủ để dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Điều duy nhất làm cho người của Đại Uy vương triều phải cầu khẩn chính là, lần này không nên xuất hiện tình huống thiên kiêu đấu với thiên kiêu. Bằng không, Đại Uy vương triều bọn họ sẽ trực tiếp mất đi một danh ngạch.
Trong ánh mắt khẩn trương của mọi người, trên lôi đài, hai đạo thân ảnh hiện lên.
- Cái gì, là hai người bọn họ?
Nhìn thấy hai người quyết đấu trên đài, tất cả mọi người đều sững sờ.
Chuyện này... Quả thực quá khéo nha.
Trên lôi đài, một người trong đó chính là Hoa Thiên Độ, mà một người khác là Tần Trần.
- Không nghĩ tới, đối thủ của ta lại là ngươi, quả thực đã làm cho ta bất ngờ a.
Nhìn thấy Tần Trần, đầu tiên Hoa Thiên Độ sững sờ, sau đó hắn cười rộ lên, trong nụ cười tràn ngập vẻ lạnh lùng, còn có chút hàm ý khác nữa.
- Ta cũng không ngờ tới.
Nhìn thấy Hoa Thiên Độ, ánh mắt của Tần Trần híp lại một cái, bắn ra hàn mang.
Hắn còn nhớ rõ, trước đó Hoa Thiên Độ đả thương Triệu Duy, khiến cho đối phương thiếu chút nữa đã mất mạng.
Thù này không báo, sao hắn có thể an lòng được chứ.
- Không phải ngươi nghĩ có thể chiến thắng được ta đó chứ?
Chứng kiến ánh mắt của Tần Trần, Hoa Thiên Độ không khỏi phải kinh ngạc, cười lạnh hỏi một câu.
- Chỉ là, nếu ngươi muốn nhận thua thì ta sẽ cho ngươi cơ hội này. Người của Ngũ quốc chỉ là một đám dân đen. Chuyện nhận thua đối với các ngươi cũng không phải là việc gì quá khó khăn a.
Lúc này chuyện mà Hoa Thiên Độ lo lắng cũng không phải là Tần Trần không muốn nhận thua, mà là Tần Trần trực tiếp nhận thua.
Dù sao, trận chiến trước đó Đế Thiên Nhất đã chứng minh thiên tài của Ngũ quốc vẫn có chênh lệch với thiên kiêu như bọn họ.
Cho dù là thiên tài đứng đầu như U Thiên Tuyết cũng không địch nổi ba chiêu của Đế Thiên Nhất, Tần Trần này có thể đỡ được mấy chiêu của hắn cơ chứ?
Nếu như Tần Trần biết rõ không địch lại mà trực tiếp nhận thua, như vậy chẳng phải suy nghĩ muốn dạy dỗ đối phương một trận của hắn sẽ chết từ trong trứng nước hay sao?
- Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nhận thua. Điều ta sợ là ngươi không chống đỡ lại được mà sẽ trực tiếp nhận thua a.
Tần Trần cười nhạt, sao hắn lại không hiểu suy nghĩ của Hoa Thiên Độ cơ chứ.
Tần Trần vừa nói ra lời này, toàn trường đều chấn động, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Trần, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Mỗi một người đều khó có thể tin được.
Đùa gì thế?
Tần Trần này vừa mới nói cái gì vậy? Sợ Hoa Thiên Độ không chống lại được hắn mà nhận thua sao?
Chuyện này quả thực so với đầm rồng hang hổ còn buồn cười hơn nhiều.
Cuồng vọng, thật sự quá là cuồng vọng, phải biết rằng hiện tại đối thủ trước mặt hắn hiện tại so với những đối thủ trước đó có khác biệt rất lớn a.
Đây chính là một trong tam đại thiên kiêu của Huyền châu, người của Lưu Tiên Tông a. Không ngờ hắn lại dám nói lời như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ chết hay sao?
- Ta nhận thua? Ha ha, ha ha ha!
Ở phía đối diện lôi đài, Hoa Thiên Độ cũng không nhịn được mà cười ha hả, nụ cười lạnh lùng, tràn ngập sát cơ.
Một cỗ khí thế vô hình từ trong cơ thể hắn ầm ầm tràn ra, hóa thành từng tầng khí thế mạnh mẽ, ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn về phía Tần Trần, khí thế như nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt tản mát ra, giống như hắn là vương giả của phiến thiên địa này vậy.
- Được, rất tốt.
Đôi mắt của Hoa Thiên Độ híp lại, miệng cười nhạt nói:
- Ngươi là người thứ nhất dám cuồng vọng nói như vậy ở trước mặt ta, xem ra thắng lợi trước đó đã làm cho ngươi quá tự tin về mình. Bành trướng tới mức nghĩ có thể đấu lại với ta. Thế nhưng ta sẽ làm cho ngươi biết, sự tự tin của ngươi ở trước mặt ta buồn cười biết bao.
Hoa Thiên Độ lạnh lùng nhìn Tần Trần, loại cảm giác cao cao tại thượng này đủ để làm cho bất kỳ kẻ nào cũng phải cảm thấy nghẹn khuất.
- Ngươi nói lời thừa quá nhiều đó.
Đáp lại hắn chỉ là nụ cười nhạt của Tần Trần.
- Rất tốt, đã như vậy, như ngươi mong muốn!
Giọng nói vừa dứt, Hoa Thiên Độ đột nhiên khẽ động.
Ầm!
Tay phải của hắn lộ ra, như là lưu tinh rơi xuống, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Tần Trần, đánh về phía đầu Tần Trần.
- Rống!
Chân lực kinh khủng trong nháy mắt tạo thành một đạo trảo ảnh chân lực cực lớn ở trên đỉnh đầu của Tần Trần, kình khí gầm thét, phát ra tiếng gào thét mạnh mẽ. Hoa Thiên Độ vừa ra tay đã là công kích đáng sợ mà trước kia hắn chưa từng thi triển ra.
Hắn muốn một kích bắt lấy Tần Trần, đồng thời còn phải đánh nát đầu đối phương. Cho dù không giết đối phương thì cũng phải làm cho đối phương trở thành phế nhân.
Vì muốn đạt được kết quả này cho nên vừa ra tay hắn đã dùng toàn lực, quyết không thể để cho Tần Trần có cơ hội nhận thua.
- Keng!
Sau đó, khi Hoa Thiên Độ cho là một chiêu của mình có thể chế phục được Tần Trần thì chẳng biết từ lúc nào một thanh kiếm rỉ thần bí đột nhiên xuất hiện ở trong hư không, giống như là một đạo thiểm điện ầm ầm lướt ra từ bên hông Tần Trần. Đồng thời còn có một cỗ kiếm ý kinh người bao phủ, ầm ầm va chạm với chiêu này của hắn.
Ùng ùng!
Kiếm khí ngang dọc, trảo ảnh bay vút lên, hai cỗ lực lượng đáng sợ va chạm với nhau. Sau một khắc, trong hư không truyền đến tiếng nổ vang kịch liệt, toàn bộ lôi đài như đang run rẩy dưới một kích này của hai người.
- Cái gì, bị ngăn cản sao?
- Sao phản ứng của Tần Trần lại nhanh như vậy chứ?
- Kiếm ý thật là mạnh.
Mọi người rung động, trong lòng đều kinh hãi không thôi.
- Hả?
Ánh mắt của Hoa Thiên Độ cũng biến đổi, hiển nhiên hắn không ngờ tới một kích cường thế của bản thân lại mất đi hiệu lực.
- Thật sự là có tài, không ngờ lại tiếp được một trảo này của ta. Chỉ là một trảo ban nãy chỉ là làm nóng người mà thôi, kế tiếp mới là công kích chân chính của ta.
Hoa Thiên Độ quát lạnh, khí tức trên người điên cuồng kéo lên.
- Ta cũng chỉ hoạt động gân cốt một chút mà thôi, cần gì phải nói ra như vậy chứ?
Tần Trần cười nhạt, ánh mắt tràn ngập vẻ châm chọc.
Mọi người há hốc mồm, hai mắt trừng lớn, ánh mắt nhìn Tần Trần như là gặp quỷ vậy.
Hoa Thiên Độ nói làm nóng người mọi người tin, nhưng không ngờ Tần Trần cũng nói mình chỉ mới hoạt động gân cốt một chút, hắn ta đang nói đùa gì thế chứ?
- Thú vị, ta chưa thấy ai cuồng vọng giống như ngươi, ngươi nghĩ dựa vào mạnh miệng là có thể đánh bại được ta sao? Buồn cười! Tiếp đó ta sẽ khiến cho ngươi biết chỗ đáng sợ chân chính của Hoa Thiên Độ ta.
Hoa Thiên Độ phẫn nộ.
Dù là ở Huyền châu hay là khi đi tới Ngũ quốc này, hắn vẫn luôn cao cao tại thượng, mặc kệ là ai nhìn thấy hắn, trong con ngươi vẫn luôn có vẻ kính sợ không gì xóa nhòa đi được. Thế nhưng Tần Trần này, từ lúc còn chưa bắt đầu thi đấu lôi đài thì đã châm chọc khiêu khích Lưu Tiên Tông, trong con ngươi không có một chút kính sợ với mình, loại cuồng vọng này làm cho người cho cao cao tại thượng như hắn không thể nào tiếp nhận được.
- Chết!
Hai tay hắn bạo phát ra quyền kình, Hoa Thiên Độ lần nữa đánh ra một chưởng.
Trong hư không, vô số chưởng ảnh hiện lên, như là đại dương mênh mông đánh về phía Tần Trần.
Đinh đinh đinh!
Thế nhưng, những chưởng ảnh này còn chưa rơi xuống trên thân Tần Trần thì đã bị vô số kiếm quang vặn nát, hóa thành kình phong phân tán ra chung quanh.
- Cái gì? Tiếp tục!
Khí thế của Hoa Thiên Độ lại tăng lên lần nữa, hắn đứng sừng sững ở nơi đó, trên thân có một cỗ khí tức khiếp người bao phủ, đủ để khiến cho võ giả Huyền cấp hậu kỳ đỉnh phong không dám ra tay, không thở dc nổi.
Đáng tiếc ở trước mặt Tần Trần, tất cả đều là vô dụng, trong nháy mắt đều bị chém vỡ.
- Quá yếu, đây chính là công kích của ngươi hay sao? Thiên kiêu Huyền châu? Cũng chỉ như thế mà thôi!
Trên lôi đài, Tần Trần cầm kiếm đứng đó, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh miệt.