Ùng ùng!
Va lôi đài lớn trên quảng trường Cổ Nam Đô phát ra tiếng nổ kịch liệt, va chạm với nhau, cuối cùng tạo thành một lôi đài lớn.
Đồng thời cũng có hai đạo thân ảnh xuất hiện ở trên lôi đài.
Chính là U Thiên Tuyết và Đế Thiên Nhất.
- Ồ, không ngờ lại là hai người bọn họ!
Bên ngoài Cổ Nam Đô truyền đến tiếng cười khẽ.
- Trước đó tiểu nữu này cự tuyệt yêu cầu muốn nàng làm thị nữ của Đế Tâm thiếu chủ. Hiện tại nàng sẽ biết quyết định này của nàng buồn cười biết bao
- Có thể làm thị nữ của Đế Tâm thiếu chủ chính là phúc khí tu luyện tám đời của nàng a.
- Ở trước mặt Đế Tâm thiếu chủ, có lẽ nàng ta không trụ được mấy chiêu a.
- Hắc hắc hắc.
Trong đám người truyền đến các loại tiếng nghị luận.
- Không ngờ ông trời lại để ta gặp phải ngươi, khà khà, có chút ý tứ.
Trên lôi đài, khóe miệng Đế Thiên Nhất nở một nụ cười nghiền ngẫm, cười như không cười nhìn về phía U Thiên Tuyết.
- Ngươi cho rằng ngươi có thể thắng được ta sao?
Ánh mắt U Thiên Tuyết trở nên lạnh lùng, trường kiếm trong tay vung vẩy, cả người tràn ngập ánh sáng màu trắng quanh quẩn, kết hợp với kiếm ý như mộng ảo, không ngờ lại có thể đề thăng chân lực tới cực hạn, làm cho chiến lực của bản thân nàng tăng lên tới đỉnh phong.
- Sao nào, ngươi còn muốn động thủ với ta sao?
Đế Thiên Nhất khẽ gật đầu một cái, nói thêm:
- Chênh lệch giữa ta và ngươi quá lớn, ngươi không phải là đối thủ của ta.
- Phải không?
U Thiên Tuyết cười nhạt nói:
- Vậy để cho ta mở mang tầm mắt một chút, rốt cuộc cái gọi là chênh lệch quá lớn của ngươi lớn tới bao nhiêu.
- Thiên Ti Vạn Lũ!
Giọng nói vừa dứt, U Thiên Tuyết đã xuất thủ. Sưu, kiếm quang đầy trời quanh quẩn, biến ảo thành mưa kiếm chi chít cuốn tới chỗ Đế Thiên Nhất.
Đối mặt với Đế Thiên Nhất nàng không dám ẩn dấu thực lực, vừa ra tay đã là sát chiêu mạnh nhất, ánh sáng màu trắng sáng lạn kết hợp với băng tuyết kiếm ý tiểu thành tạo thành kiếm triều. Giống như là một vùng biển mênh mông cuồn cuộn kéo tới chỗ Đế Thiên Nhất vậy.
- Hám Thế Đế Quyền... Kinh Long Diệt Thế!
Đế Thiên Nhất thu nụ cười khẽ ở khóe miệng, trong hai mắt màu đen có quang mang nở rộ, như là Đế vương cao cao tại thượng đấm ra một quyền.
Ầm ầm!
Quyền uy mạnh mẽ phóng lên cao, như sóng lớn ngập trời, như là mãnh long qua sông. Hư ảnh quyền uy cực lớn cuồn cuộn, thế không thể đỡ, trong nháy mắt đã đánh kiếm triều màu trắng thành hư vô, hóa thành hàn khí tản mát ra chung quanh. Thế đi của quyền uy không giảm mà vẫn gầm thét nhằm về phía U Thiên Tuyết.
- Băng Tuyết Kiếm Pháp - Phi Tuyết Liên Thiên!
Vẻ mặt của U Thiên Tuyết không thay đổi, lại chém ra một kiếm, kiếm quang hư vô bao phủ chung quanh. Toàn bộ thiên địa như tới mùa đông khắc nghiệt, tuyết không ngừng rơi xuống, mỗi một bông tuyết chính là một đạo kiếm khí, dồn dập, lặng lẽ không một tiếng động chém vào trên quyền khí ngập trời như là Đế vương kia.
Oanh một tiếng, quyền khí bị nghiền nát, ngay sau đó vô số kiếm quang như bông tuyết kéo tới, kình phong sắc bén làm cho tóc mai của Đế Thiên Nhất tung bay.
Một loại cảm giác lạnh lẽo bao phủ toàn thân hắn.
- Ồ, có chút ý tứ, khó trách tính tình lại nóng nảy như vậy, tiếp thêm một quyền của ta nữa.
- Hám Thế Đế Quyền... Đế Uy Hạo Đãng!
Khóe miệng Đế Thiên Nhất khẽ cười khẽ, tay phải đấm ra một quyền, quyền uy kinh khủng bắn ra ngoài, giống như đại dương màu vàng óng triệt để bao phủ kiếm quang của nàng.
Hắn giống như một vị Đế vương, đang quân lâm thiên hạ, quan sát thần tử của bản thân.
- Chỉ thường mà thôi!
Ở phía sau đại dương màu vàng óng, U Thiên Tuyết cắn răng, quát to một tiếng.
Vù vù!
Trên người nàng, kiếm ý vô hình bao phủ toàn thân, đồng thời còn có một cỗ huyết mạch chi lực đáng sợ nở rộ.
Nhiệt độ trên lôi đài lần nữa hạ xuống, hàn ý kinh người phóng thích ra chung quanh. Không ngờ dưới chân U Thiên Tuyết lại có từng tầng băng mỏng tràn ra, đang không ngừng khuếch tán ra chung quanh như là mạng nhện.
Một cỗ kiếm ý lạnh lõe kinh người cắt qua không trung mang theo một kiếm ngưng tụ đến mức tận cùng đâm về phía Đế Thiên Nhất.
Vù vù!
Kiếm khí kinh khủng kéo tới, quyền uy mà Đế Thiên Nhất đánh ra lay động kịch liệt, ầm ầm nổ tung.
Ở trong quyền uy, một đạo ánh kiếm màu trắng như là thiên ngoại phi thiên xuất hiện, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Đế Thiên Nhất, phát ra công kích trí mạng.
- Kiếm khí thật là mạnh mẽ, khó trách có thể đi đến bước này.
Đế Thiên Nhất chỉ cảm thấy cả người như bị hàn ý bao phủ, ngay cả máu trong cơ thể cũng như đông lại, ánh mắt vốn không nghiêm túc của hắn lập tức trở nên nghiêm túc.
- Thế nhưng, như vậy còn không đủ để thắng a.
- Tiểu nữu, Bản thiếu chủ sẽ để ngươi mở mang tầm mắt một chút về sự cường đại của Bản thiếu chủ!
- Hám Thế Đế Quyền... Đế Giả Vô Địch!
Trong tiếng ầm ầm, đôi mắt Đế Thiên Nhất bắn ra vẻ cao ngạo, như Đế giả giá lâm, tay chợt đấm ra một quyền.
Ầm ầm!
Sau lưng của hắn thậm chí còn xuất hiện một đạo thân ảnh to lớn, thân ảnh kia đắm mình trong kim quang, giống như một vị Đế vương.
- Cái gì? Ngay cả chiêu này mà Đế Tâm thiếu chủ cũng thi triển ra sao?
- Đế Giả Vô Địch, nghe nói là một trong các chiêu số mạnh nhất của Hám Thế Đế Quyền, một khi thi triển ra trời long đất lở.
- Nghe đồn, tổ tiên của thành chủ Đế Tâm Thành đã từng thống trị vì một đế quốc cường đại, là một cường giả Vũ Đế Cửu Thiên, trong cơ thể ẩn chứa huyết mạch Vũ đế, mà Hám Thế Đế Quyền này cũng là do vị cường giả Vũ đế này sáng chế ra.
Mọi người kinh hô, quyền uy của Đế Thiên Nhất xuất hiện, ầm ầm va chạm với kiếm ý lạnh lẽo của U Thiên Tuyết.
Ầm một tiếng, kiếm ý lạnh lẽo chỉ cầm cự được một chút rồi lập tức bị quyền uy màu vàng bổ ra một lỗ thủng nhỏ, sau đó ầm ầm nổ tung. Mà người U Thiên Tuyết cũng bị đánh bay ra ngoài, trong miệng điên cuồng phun ra máu tươi, nặng nề rơi xuống đất.
Tất cả kinh mạch trong cơ thể nàng đều bị thương, không còn sức đánh một trận nữa.
- Quá mạnh, ba chiêu đã đánh bại U Thiên Tuyết.
- Dù nói thế nào thì U Thiên Tuyết cũng là thiên tài xông vào đến lục cường a, không ngờ lại không địch nổi ba chiêu của Đế Tâm thiếu chủ.
- Đế Tâm thiếu chủ không hổ là Đế Tâm thiếu chủ, quá mạnh, trong tất cả các tuyển thủ, trừ thiên kiêu Lưu Tiên Tông như Lãnh Thư công tử là có thể chiến một trận với hắn. Những người khác vẫn còn kém quá xa.
Mọi người nghị luận, tất cả đều chấn động.
Đặc biệt là người của Ngũ quốc, trong lòng không khỏi tuyệt vọng.
Dầu gì U Thiên Tuyết cũng là tuyển thủ trong lục cường Cổ Nam Đô lần này a, thực lực của nàng rõ như ban ngày, đủ để tranh phong cùng Vũ Tông Ngũ giai.
Nào ngờ ở trước mặt Đế Thiên Nhất lại không chịu nổi ba chiêu, cái gọi là thiên kiêu Huyền châu, Đế Tâm thiếu chủ, rốt cuộc hắn đã đạt đến cấp bậc gì chứ?
Lấy ánh mắt của người Ngũ quốc, bọn họ không thể tưởng tượng ra được.
Mà người Đại Uy vương triều, nhìn thấy người Ngũ quốc trợn mắt há hốc mồm, trong lòng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
- Rốt cuộc đám người Ngũ quốc này cũng đã hiểu thế cục, biết rõ chênh lệch giữa Ngũ quốc và Huyền châu chúng ta.
- Ha ha, kế tiếp bọn họ sẽ rõ, không quản thiên tài Ngũ quốc bọn hắn có thể đi tới bước nào. Cho dù là tiến vào sáu vị trí đầu, so với thiên kiêu Huyền châu chúng ta cũng chỉ như loài giun dế mà thôi.
- Không hề nghi ngờ, ba vị trí đầu sẽ là của Lãnh Thư công tử, Hoa Thiên Độ của Lưu Tiên Tông và Đế Tâm thiếu chủ. Chỉ có ba người bọn hắn mới xứng lấy được truyền thừa mạnh nhất Cổ Nam Đô, về phần đệ tử Ngũ quốc, đừng hòng mơ tưởng a.
Các cường giả Đại Uy vương triều liên tục cười lạnh.
Trên lôi đài, Đế Thiên Nhất thu quyền mà đứng, khóe miệng nở nụ cười nhạt.
- Thế nào? Nếu như ngươi tình nguyện làm thị nữ của ta thì bây giờ vẫn còn có cơ hội đó.
- Hừ, ngươi chỉ lớn hơn ta vài tuổi mà thôi. Nếu như ta bằng tuổi ngươi thì ngươi cũng không tiếp nổi ba chiêu của ta.
U Thiên Tuyết lau máu ở khóe miệng, ánh mắt lạnh lẽo, thân thể bị ánh sáng màu trắng bao phủ truyền tống ra ngoài.
- Thú vị, vẫn giá lạnh như vậy, khà khà, ta thích. Chỉ là bây giờ ngươi không phải là đối thủ của ta, mấy năm sau ngươi cũng vẫn không phải là đối thủ của ta, mặc kệ là cảnh giới nào thì cũng giống như vậy mà thôi.
Đế Thiên Nhất cười thành tiếng, thân thể cũng bị ánh sáng màu trắng bao phủ, biến mất trên lôi đài.