Trong lúc mọi người đang khiếp sợ thì Tần Trần vỗ tay nhè nhẹ, phảng phất như chỉ làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể. Sau đó hắn cười nhạt nhìn Chu Nam cách đó không xa:
- Lúc trước mở miệng muốn giáo huấn ta, còn có ngươi nữa phải không? Để cho ta mở mang kiến thức xem thực lực của ngươi như thế nào, lại dám mở miệng giáo huấn ta.
Mọi người đều nhìn Chu Nam, nghĩ đến lúc trước cả hai người Chu Nam và Lý Bình đều nói muốn giáo huấn Tần Trần.
Chu Nam biến sắc, nuốt nước miếng, giả bộ trấn định nói:
- Hừ, ngươi nghĩ ta là tên phế vật Chu Bình kia sao? Muốn lấy ta lập uy, ngươi tìm nhầm người rồi, ta khuyên ngươi đừng có phạm phải sai lầm.
- Ha ha, sai lầm?
Tần Trần nhịn không được cười lạnh:
- Ngươi chủ động tìm ta, lại không cho ta tìm ngươi, các hạ quả tự cho mình sĩ diện, đừng sàm ngôn nữa, nếu như đón một quyền của ta mà không chết, ta cũng sẽ tha mạng chó của ngươi.
Bạch!
Giọng nói rơi xuống, thân hình Tần Trần hóa thành ảo ảnh bắn tới chỗ Chu Nam.
- Rống!
Một tiếng gầm vang vọng quảng trường, như long ngâm hổ khiếu, rung động cửu tiêu. Tần Trần như một mãnh hổ hạ sơn, uy phong như bách thú chi vương.
Uy thế mãnh liệt, làm cho vẻ mặt Chu Nam đại biến, da đầu tê dại, phản xạ lui về sau.
- Không được, nếu hôm nay ta lui thì sẽ trở thành trò cười cho vương đô, cả đời không ngóc đầu lên được. Lý Bình bị tiểu tử này đánh bại chắc chỉ là do sơ suất nhất thời, không kịp sử dụng toàn lực, nên mới có kết quả như vậy. Chỉ cần Chu Nam ta nghiêm túc, há lại sợ hắn? Huống chi so phòng ngự thì ta mạnh hơn Lý Bình rất nhiều.
Con ngươi xoay tròn, trong đầu Chu Nam xuất hiện nhiều loại ý niệm, cuối cùng quyết định xong, quát lên chói tai.
- Thiết Y Công!
Chân khí trong người Chu Nam được thôi động đến tận cùng, vù vù… có một tầng quang mang xám tro hư vô quanh quẩn bên người hắn, như một bộ y phục hư vô.
Môn võ kỹ này chính là võ kỹ Hoàng cấp Thiết Y Công mà Chu Nam thường chuyên tâm tu luyện ở học viện.
Thiết y gia thân, Chu Nam lòng tin dâng cao, mắt lộ ra vẻ dữ tợn, hai đấm đập về phía trước.
- Man Vương Bá Quyền!
Ầm!
Hai cổ quyền kình kinh khủng quét ngang về phía trước, không khí phía trước trong nháy mắt bị đánh bạo. Phảng phất như hai đạo không khí bắn nổ hư không, kình khi kinh người như cơn lốc quét qua chỗ Tần Trần.
Cùng là võ kỹ Hoàng cấp, Man Vương Bá Quyền lại như Man Vương hàng thế, độc phách thiên hạ, khí lưu kinh người bao phủ Tần Trần, phảng phất như có thể oanh tạc một ngọn núi nhỏ.
Trong kình khí kinh khủng, Tần Trần mặt không hề đổi, mắt hắn đảo qua khí lưu trước mặt, đột nhiên hai tay bày ra trảo thủ, cắm vào trong quyền kình, sau đó tách ra hai bên.
- Oanh két!
- Phốc! Á!
Quyền kình kinh khủng bị Tần Trần một phân làm hai, trảo vỡ nát. Trong ánh mắt kinh hãi của Chu Nam, hắn đã hoàn toàn bại lộ ra ngoài.
- Không ổn...
Sắc mặt Chu Nam đại biến, vội vàng lui ra sau, muốn cố gắng tránh thoát công kích của Tần Trần.
Nhưng Tần Trần làm sao cho hắn cơ hội này, đầu tiên dùng lực hơi mạnh một chút, tốc độ bạo tăng, như chớp xuất hiện ở trước mặt Chu Nam, sau đó vung ra một quyền.
- Quyền pháp cơ sở… Thái Tổ Trường Quyền!
Nắm tay mang theo uy thế như chẻ tre, quét ngang tất cả.
Chờ cho Chu Nam phản ứng lại thì hai quyền của Tần Trần đã đánh vào thiết y chân khí trên người hắn.
- Ầm!
Chân khí ngưng tụ thành thiết y yếu nhược không chịu nổi một kích, nháy mắt tứ phân ngũ liệt, quyền kình còn chấn cho lục phủ ngũ tạng của Chu Nam đảo lộn.
Sau khi thiết quyền oanh nổ chân khí phòng ngự, thế tiến không ngưng, mang theo tiếng long ngâm hổ khiếu đánh vào ngực Chu Nam.
- Ta liều mạng với ngươi!
Chu Nam nổi giận gầm lên một tiếng, vậy mà không thèm né tránh, trong nguy cơ không màng đến Tần Trần đang xuất thủ với mình, hai nắm đấm điên cuồng đánh vào đầu Tần Trần.
Hắn đang muốn lấy tổn thương hoàn trả tổn thương, ngọc thạch câu phần.
- Hừ, nực cười!
Trong con ngươi Tần Trần hiện lên cười nhạo, quyền kình phun trào.
- Oanh! Ầm!
Âm thanh trầm trọng vang vọng khắp quảng trường, kèm theo là tiếng xương cốt vỡ vụn. Bắp thịt trên ngực Chu Nam đã lõm một tấc, miệng phun máu tươi, bị ném ra ngoài như diều đứt dây.
Lúc này, khoảng cách hắn liều mạng thi triển quyền kình công kích vào đầu Tần Trần vẫn còn một thước.
- Tốc độ ra quyền như thế cũng muốn ngọc thạch câu phần với ta? Quá chậm.
Thanh âm như từ Cửu U vang vọng khắp não hải, không đợi Chu Nam rơi xuống mặt đất, khóe mắt đã thấy một cái bóng lướt đến, sau đó một cổ kình phong hung hắn quét vào sau lưng hắn.
- Không.
Chu Nam hoảng sợ lớn tiếng hét lên. Bây giờ nội tâm hắn tràn ngập hối hận, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm là tại sao mình lại trêu chọc tên sát tinh Tần Trần này, vì sao ngay lúc đầu không chạy đi?
Phốc!
Sau một khắc, một cổ lực lượng to lớn hung hăng đá vào trên lưng hắn, người hắn như túi vải rách trong nháy mắt bay lên thật cao, sau đó ầm ầm rơi xuống.
- Thình thịch!
Trong lúc da đầu mọi người run lên, thì thanh âm Chu Nam ầm ầm đập vào bên cạnh Lý Bình cũng vang lên, đồng dạng ngất đi.
- Hô!
Tần Trần nhẹ thở ra một hơi, thời điểm hắn là Nhân cấp trung kỳ đã có thể giáo huấn Ngụy Chân tu vi Nhân cấp hậu kỳ đỉnh phong, bây giờ sau khi đột phá, hai học viên Nhân cấp hậu kỳ phổ thông như Lý Bình và Chu Nam sao có thể là đối thủ của hắn? Nếu không phải nghĩ đến đang ở trong kỳ thi cuối năm của Thiên Tinh Học Viện, thì hắn đã phế bọn họ rồi.
- Xôn xao!
Lúc này toàn bộ học viên trong vòng số tám đều hoảng sợ thối lui, chấn động nhìn Tần Trần, phảng phất như nhìn quái vật.
Thậm chí ngay cả các vị đạo sư cũng trợn mắt há mồm.
- Lý Bình và Chu Nam không bị đánh chết chứ?
Bỗng nhiên không biết là ai kinh hãi nói ra một câu.
- Không xong!
Giờ phút này đạo sư trên quảng trường mới hồi phục tinh thần, sưu sưu, hai gã đạo sư vội vàng đi đến bên cạnh Lý Bình và Chu Nam, nâng hai người dậy, thoáng dò xét hơi thở, mới thở phào nhẹ nhõm, hù chết người ta rồi.
Tuy Lý Bình và Chu Nam đều rất thảm, nhưng không nguy hiểm đến tánh mạng.
Rất nhanh hai người đã được đạo sư của học viện kéo xuống trị liệu.
Lúc này toàn bộ quảng trường mới bộc phát ra tiếng ồn ào kinh thiên.
- Hai tên học viên lớp cao cấp cũng không địch được mấy chiêu của hắn, lúc nào Tần Trần đã lợi hại như vậy?
- Nếu ta nhớ không lầm thì hơn một tháng trước, Tần Trần vẫn còn bị Ngụy Chấn đánh trọng thương trên võ đài học viện, chút nữa là chết. Mới một tháng không thấy, tu vi đã tăng cao như vậy?
- Ah, Tần Trần này thật lạ, lúc trước thức tỉnh huyết mạch đã làm cho người ta giật mình, không ngờ bây giờ...
- Ha ha, xem ra trong học viện không còn ai dám tùy ý nhục mạ hắn nữa rồi.
Toàn bộ học viên ở đây đều nghị luận ầm ỉ, mặt lộ ra vẻ chấn động. Nếu như là kẻ khác, bọn họ sẽ không giật mình đến thế, thế nhưng nếu đối phương Tần Trần, chậm chạp không thể thức tỉnh huyết mạch, chút nữa bị học viện khai trừ, thì chuyện này lại rất khác.