Trong tưởng tượng của bọn hắn, nếu như Lãnh Vô Song và Tư Đồ Thắng đối chiến với một tuyển thủ Ngũ quốc là có thể kiếm được hai danh ngạch trong lục cường a.
Nhưng hiện tại, ba trận tranh tài thì có tới hai trận là người Ngũ quốc đấu với nhau. Như vậy, tuy rằng sẽ có hai người Ngũ quốc bị loại. Nhưng nhất định sẽ có hai người Ngũ quốc tấn cấp.
Đây là chuyện mà rất nhiều cường giả Huyền châu không nguyện ý nhìn thấy.
Trong các danh ngạch lục cường lại có ba cái là của người Ngũ quốc, một khi chuyện này truyền lại Đại Uy vương triều, tất sẽ làm cho bọn họ trở thành một trò cười lớn của Huyền châu, bị người người cười nhạo.
Chỉ là, không quản bọn hắn không tình nguyện ra sao thì sự thực vẫn là sự thực, bọn hắn chỉ có thể nhìn lên lôi đài mà thôi.
Ầm ầm!
Mà lúc này.
Trên lôi đài, không ngờ lúc này đã bắt đầu tranh tài.
Vương Khải Minh đối mặt với thanh niên mặc áo bào đen Quỷ Tiên phái, ngay từ đầu đã phát động công kích mãnh liệt.
Dường như biết đối phương lợi hại cho nên Vương Khải Minh vừa đài đã liều mạng đánh ra chiêu thức, không cho đối phương một chút cơ hội thở dốc nào cả.
Nếu như đổi lại là đối thủ khác, có lẽ chiêu này của Vương Khải Minh còn có một chút công dụng, thế nhưng ở trước mặt thanh niên mặc áo bào màu đen này lại mất đi hiệu lực.
Rầm rầm rầm!
Mặc cho Vương Khải Minh tấn công thế nào thì thanh niên mặc áo bào đen kia vẫn có thể tìm được yếu điểm trong công kích của hắn rồi lại tiến hành phản kích.
- Mạnh, quá mạnh mẽ!
Lần đầu tiên Vương Khải Minh cảm nhận được cảm giác vô lực.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, tuy rằng đao ý của bản thân có uy lực rất mạnh, thế nhưng ở trước mặt đối phương lại luôn có cảm giác bó tay bó chân, không có cách nào thi triển một cách hoàn mỹ được.
Nhưng dù vậy, Vương Khải Minh cũng không có ý định nhận thua mà điên cuồng xuất thủ, cố gắng kiên trì.
Ở trong từ điển của hắn không có hai từ nhận thua, không có hai chữ đầu hàng, cũng không có khái niệm chấp nhận số phận.
Trong từ điển của hắn chỉ có hai chữ kiên trì mà thôi.
Ầm!
Mà ngay khi Vương Khải Minh đang đau khổ kiên trì thì quyết đấu giữa Lãnh Vô Song và Tư Đồ Thắng đã sớm phân ra thắng bại.
Mặc dù thực lực của Tư Đồ Thắng không tệ, thế nhưng so với tam đại thiên kiêu như Lãnh Vô Song thì lại cách biệt quá xa, song phương giao thủ chỉ vẻn vẹn mười chiêu thì Tư Đồ Thắng đã bị đánh bay ra ngoài, đại bại.
Ở trên một lôi đài khác, U Thiên Tuyết đối chiến với Quỷ Ảnh của Quỷ Tiên phái.
Quỷ Ảnh vừa lên đài thì thân thể đã triệt để biến mất, như là ẩn nấp vào trong hư không vậy.
- Người đâu?
- Đi nơi nào rồi?
- Hoàn toàn không tìm thấy tung tích a.
Rất nhiều thiên tài đều tìm kiếm thân ảnh của hắn ở trên lôi đài, nhưng lại không tìm thấy được, dường như người này đã triệt để biến mất ở trên lôi đài vậy.
Chỉ có một ít cường giả cấp bậc Vũ Tông Ngũ giai thì mới có thể mơ hồ phát hiện ra được chỗ ẩn thân của Quỷ Ảnh mà thôi.
- U Thiên Tuyết thua rồi.
- Cho dù người này có thiên phú cao tới đâu thì tu vi cũng chỉ có Huyền cấp trung kỳ đỉnh phong mà thôi, không có khả năng nhận thấy được chỗ của Quỷ Ảnh a.
- Ngay cả tung tích của địch nhân cũng không phát hiện ra được thì còn đánh thế nào nữa. Trận chiến này từ lúc vừa mới bắt đầu đã có kết quả rồi a.
- Người này trước đó còn cự tuyệt lời mời chào của Đế Tâm thiếu chủ, nàng sẽ lập tức biết được quyết định của bản thân nàng sai lầm tới cỡ nào.
Bên ngoài Cổ Nam Đô, rất nhiều tiếng cười nhạt vang lên.
Một ít cường giả Vũ Tông có khả năng nhận ra thì lại mơ hồ cảm nhận được có một cỗ khí tức nội liễm đi tới sau lưng U Thiên Tuyết, mà giờ khắc này U Thiên Tuyết vẫn đứng ở trên lôi đài, hoàn toàn không biết gì cả, đang tìm kiếm tung tích của Quỷ Ảnh khắp nơi.
Hưu!
Một cỗ chân lực ba động không rõ ràng từ phía sau lưng U Thiên Tuyết lao tới, sau đó hung hăng tập kích đến.
- U Thiên Tuyết thua rồi.
Không ít cường giả Đại Uy vương triều nở nụ cười nhạt.
Sau một khắc, nụ cười trên mặt bọn họ đều cứng lại.
Đinh!
Sau lưng U Thiên Tuyết như có đôi mắt mọc ra vậy, trong nháy mắt khi Quỷ Ảnh sắp tập kích đến thì nàng mạnh mẽ xoay người lại, cản được công kích của hắn. Đồng thời trường kiếm còn biến ảo ra kiếm quang đầy trời, bắt đầu xuất thủ phản kích.
- Bị nàng ngăn cản rồi sao?
- Làm sao có thể?
- Sao U Thiên Tuyết này biết được Quỷ Ảnh đang ở ngay sau lưng nàng cơ chứ?
Rất nhiều cường giả Huyền châu rung động, cảm thấy khó có thể tin được.
Vận khí.
Nhất định là vận khí.
Trong đầu của bọn họ nhanh chóng hiện lên suy nghĩ như vậy.
Sưu sưu!
Quỷ Ảnh cũng cả kinh, vội vàng ngăn cản công kích của U Thiên Tuyết, đồng thời thân thể lại biến mất ở trong hư không.
- Lần này nhất định nàng sẽ không trụ được nữa.
- Ban nãy chỉ là vận khí của nàng tốt mà thôi.
- Dưới một kích này, chắc chắn nàng sẽ phải thất bại.
Tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần, nheo mắt nhìn về phía lôi đài của hai người.
Trong cảm giác của bọn họ, Quỷ Ảnh nhanh chóng xuất hiện ở bên cạnh thân bên trái của U Thiên Tuyết, sau đó chợt xuất thủ.
Đinh!
Chuyện nằm ngoài dự liệu của mọi người chính là, U Thiên Tuyết lại một lần nữa ngăn cản được công kích.
- Ẩn nấp ở trên hư không, đây cũng là một loại năng lực huyết mạch đặc thù nào đó của ngươi a. Nhưng ở trước mặt ta, thủ đoạn ẩn nấp của ngươi cũng không phải là không có bất kỳ chỗ sơ hở nào cả.
U Thiên Tuyết lạnh lùng nói, trường kiếm trong tay đột nhiên vung vẩy.
Sưu sưu sưu sưu!
Vô số đạo kiếm quang cuồn cuộn, trong thoáng chốc đã hóa thành một tấm lưới như thiên la địa võng, bao phủ quanh thân Quỷ Ảnh.
Quỷ Ảnh kinh hãi, muốn tránh né thế nhưng đã không còn kịp nữa mà chỉ có thể liều mạng cùng U Thiên Tuyết.
Rầm rầm rầm.
Song phương liên tiếp đại chiến.
Quỷ Ảnh mất đi thủ pháp ẩn nấp lập tức rơi vào tình trạng quẫn bách.
Thân pháp ẩn nấp là sát chiêu mạnh nhất của hắn, thế nhưng hôm nay sát chiêu mất đi hiệu lực, làm cho thực lực của hắn giảm đi một mảng lớn.
Lại thêm hàn băng huyết mạch của U Thiên Tuyết lại mơ hồ khắc chế thân thể hắn, khiến cho hắn luôn ở trong thế hạ phong.
Hơn nữa U Thiên Tuyết còn có kiếm ý tiểu thành cũng khiến cho công kích của nàng hoàn toàn có thể uy hiếp được Quỷ Ảnh.
Sau hơn mười chiêu.
Phốc phốc phốc phốc!
Rốt cục Quỷ Ảnh không tránh kịp mà bị U Thiên Tuyết chém trúng thân thể, không tránh khỏi kết cục bị thua.
- Phù!
Thở ra một hơi thật dài, cả người U Thiên Tuyết liên tục đổ mồ hôi lạnh.
Tuy rằng nàng đoán ra được thân pháp ẩn nấp của Quỷ Ảnh, thế nhưng thực lực của đối phương tuyệt đối không phải là hạng tầm thường. Nếu không phải thực lực các mặt của nàng đều cực kỳ đáng sợ, lại không có bất kỳ điểm yếu gì thì khó mà nói trước được kết quả lúc này.
- Không ngờ người thắng lại là U Thiên Tuyết.
- Chuyện này...
Ở bên ngoài Cổ Nam Đô, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn sửng sốt.
Ở chỗ Quỷ Tiên phái, ánh mắt của vài tên cường giả mặc áo bào màu đen lóe lên, lộ ra một chút tàn khốc, nhưng rất nhanh lại biến mất không còn tung tích đâu nữa.
Rầm rầm rầm!
Mà lúc này đại chiến giữa Vương Khải Minh và thanh niên mặc áo bào đen vẫn còn đang tiếp tục.
Lúc này cả người Vương Khải Minh máu me đầm đìa, vô cùng chật vật.
Nhưng hắn vẫn còn đang khổ cực chống đỡ.
- Nên kết thúc thôi!
Thanh niên mặc áo bào đen nhìn Vương Khải Minh vẫn đang cắn răng không nhận thua, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh dị, rốt cục hắn cũng dùng một quyền đánh bay Vương Khải Minh,, làm cho đối phương triệt để mất đi lực chiến đấu.
Nhìn Vương Khải Minh nằm trên mặt đất, cơ hồ không còn cách nào động đậy, cả người máu me đầm đìa, trong con ngươi của thanh niên mặc áo bào đen hiện lên một chút quang mang khác người.
- Nhớ kỹ, tên của ta là Ma Lệ, tuy là tu vi của ngươi không cao, nhưng ngươi xứng để biết tên của ta!
Ánh sáng màu trắng bao phủ, thanh niên mặc áo bào đen và Vương Khải Minh đồng thời bị truyền tống đi ra ngoài.
Từ đó rốt cuộc đã có danh sách lục cường.
Theo thứ tự là sáu người Hoa Thiên Độ, Tần Trần, Đế Thiên Nhất, Ma Lệ, Lãnh Vô Song và U Thiên Tuyết.
Ngũ quốc và Đại Uy vương triều, mỗi bên ba người.
Con số như vậy làm cho sắc mặt của rất nhiều cường giả Đại Uy vương triều tái xanh, mà người Ngũ quốc thì lại hớn hở không thôi.
Bọn họ không thể ngờ rằng, dưới sự trấn áp thô bạo của rất nhiều thiên tài Đại Uy vương triều mà vẫn còn có ba thiên tài Ngũ quốc xông vào lục cường, chuyện này đối với Ngũ quốc quả thực là một thần thoại.
Sưu sưu!
Thi đấu chọn ra lục cường kết thúc.
Hai đạo ánh sáng màu trắng đột nhiên phủ xuống, bao phủ hai người đang ở trên quảng trường làm cho mọi người không khỏi chú ý.
Ai sẽ phải chiến trận đầu tiên đây?