- Mạnh, quá mạnh mẽ.
- Đây mới thực sự là cao thủ a.
- Ha ha ha, bây giờ đám thiên tài Ngũ quốc này cũng đã biết sự kinh khủng của thiên kiêu Huyền châu chúng ta. Chỉ bằng vào Ngũ quốc bọn chúng mà cũng xứng đọ sức với thiên kiêu chúng ta sao?
Trong đám người truyền đến các loại thanh âm châm chọc khiêu khích.
Hoa Thiên Độ dễ dàng đánh bại Vũ Văn Phong, vô cùng nổi bật, dáng vẻ lãnh đạm như là chưa dùng toàn lực vậy. Chuyện này làm cho tất cả cường giả Huyền châu quét sạch phiền muộn trước đó, trên mặt tràn ngập vẻ cổ vũ.
- Ta nhớ tên người này hẳn là Vũ Văn Phong a, có danh xưng đệ nhất thiên tài Ngũ quốc. Cũng là một trong những người có tu vi mạnh nhất của Ngũ quốc tham dự khảo hạch lần này. Thành tích trong khảo hạch lúc trước của hắn chỉ thua đúng Tần Trần ăn gian kia mà thôi.
- Khà khà, nhưng một cao thủ như vậy ở trước mặt Lưu Tiên Tông, chỉ mới hai ba chiêu đã bị đánh bay, triệt để suy tàn, quá dễ nha.
- Ở trước mặt tam đại thiên kiêu Huyền châu chúng ta, cho dù võ giả của bọn hắn mạnh mẽ tới đâu thì cũng như trẻ con chơi xiếc vậy, không cùng một đẳng cấp a.
- Thiên kiêu chính là thiên kiêu, cho dù là ai thì cũng đều không thể địch nổi lại bọn hắn, mà chỉ có thể ngước mắt lên nhìn mà thôi.
Đám người Đại Uy vương triều nghị luận ầm ĩ, triệt để rơi vào trong cuồng nhiệt.
Bên ngoài Cổ Nam Đô, Vũ Văn Phong bị truyền tống ra ngoài nghe được tiếng nghị luận chung quanh, hai mắt tán loạn, vẻ mặt dại ra.
- Chẳng lẽ chênh lệch giữa ta và thiên kiêu Huyền châu lớn như vậy thật sao?
Không phải là hắn không nghĩ tới mình sẽ thua trong tay Hoa Thiên Độ, nhưng hắn cũng không nghĩ tới mình lại thua nhanh và triệt để như vậy, lại không chịu được một kích như thế.
Công kích mạnh nhất của hắn ở trước mặt đối phương lại không có bất cứ uy hiếp gì, đối phương qua loa ra chiêu là đã bị đánh tan trong nháy mắt, giống như công kích của hắn yếu đuối không chịu nổi một kích vậy.
Loại nghiền ép này làm cho trong lòng có cảm giác Vũ Văn Phong như tro tàn, tràn ngập tuyệt vọng.
Mà lúc này, lôi đài cuối cùng cũng chuẩn bị kết thúc chiến đấu.
- Huyết Thú Thôn Thiên!
- Man Long Phệ Địa!
Vi Thanh Sơn vừa lên đài đã thi triển ra toàn bộ thực lực của mình, huyết thú chân lực bạo phát, bắp thịt toàn thân vồng lên, giống như nham thạch vậy.
Rầm rầm rầm!
Kình khí mạnh mẽ cuồn cuộn, nhưng khóe miệng Đế Thiên Nhất vẫn luôn mỉm cười, không quá để tâm. Tất cả công kích của Vi Thanh Sơn rơi vào trên người hắn như đá chìm vào trong biển rộng, không có một tia gợn sóng nào cả.
- Mặc dù công kích của ngươi không tệ, nhưng vẫn quá yếu.
Miệng mỉm cười, hai tay Đế Thiên Nhất vung vẩy, từng đạo công kích vô hình như là sóng lớn cuốn về phía Vi Thanh Sơn.
- Cản lại cho ta!
Vi Thanh Sơn gào thét, hai mắt đỏ thẫm, trong lúc hắn gào thét huyết mạch chi lực trên người bạo phát, màu da trên người như biến thành sắt thép, gian nan ngăn cản công kích của Đế Thiên Nhất.
- Cái gì? Không ngờ lại cản được?
- Phòng ngự của Vi Thanh Sơn này đáng sợ như vậy sao?
- Ngay cả công kích của thiên kiêu cái thế cũng có thể chống lại hay sao?
Mọi người rung động, không ngừng nghị luận.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người không bị thua ở dưới công kích của Đế Thiên Nhất.
- Ha ha ha, Thanh Sơn Huyền Thể của ta đã đại thành, lực phòng ngự có thể so với Vũ Tông Ngũ giai a. Ngươi muốn đánh bại ta cũng không dễ như vậy đâu. Hôm nay ta sẽ phát ra lời khiêu chiến với tam đại thiên kiêu Huyền châu.
Huyết khí trên người Vi Thanh Sơn sôi trào, chiến lực trong cơ thể điên cuồng bạo phát.
Ngăn cản được công kích của Đế Thiên Nhất làm cho niềm tin của hắn tăng nhiều.
- Tiếp tục chiến.
Vi Thanh Sơn rống to, một cỗ khí thế kinh khủng từ trong quyền uy của hắn phóng lên cao, giống như là thần long giáng thế.
- Quá cuồng vọng, ban nãy ngươi không bị thương là do bản thiếu không nặng tay mà thôi, chỉ bằng câu nói mới rồi của ngươi, bản thiếu sẽ đánh bại ngươi trong vòng một chiêu.
Đế Thiên Nhất cười nhạt mở miệng, trong ánh mắt chợt hiện lên một chút trào phúng, một cỗ khí tức cuồn cuộn từ trong cơ thể hắn ầm ầm ầm tràn ra, trường bào trên thân không gió mà bay, sợi tóc lòa xòa giống như là đế vương cao cao tại thượng, hai tay súc lực, sau đó nhanh như chớp đấm ra một quyền.
- Hám Thế Đế Quyền... Kinh Long Diệt Thế!
Thanh âm to lớn, chấn động, cuồn cuộn vang vọng ở trên lôi đài, Đế Thiên Nhất đấm ra một quyền. Khí tức mênh mông, cổ xưa, uy nghiêm, bá đạo tràn ngập thiên địa. Hắn giống như là một vị đế giả thượng cổ từ trong dòng sông lịch sử đi ra, mang theo khí tức uy nghiêm mà chỉ mình đế vương có, phán xét con dân của hắn.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều sợ hãi, bị cỗ khí thế này làm cho kinh sợ.
Ầm ầm!
Trong tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, hư ảnh huyết thú cực lớn ở dưới quyền uy ầm ầm nổ tung, ngay sau đó tiếng nổ vang vọng, hóa thành một đám hư ảnh không thể phân biệt đụng vào trên thân thể của Vi Thanh Sơn.
Răng rắc!
Phốc phụt!
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, cả người Vi Thanh Sơn nhếch nhác bay ngược ra ngoài, miệng điên cuồng phun ra máu tươi.
Ở trước ngực hắn có một cái dấu quyền sâu tới hai thốn hiện lên, lún thật sâu vào trong lồng ngực của hắn. Thân thể bị thương cực lớn làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
- Đây chính là vốn liếng để cho ngươi cuồng vọng sao? Không chịu nổi một kích!
Đế Thiên Nhất cười nhạt.
Phốc phụt!
Lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, Vi Thanh Sơn dùng ánh mắt khó có thể tin được nhìn về phía Đế Thiên Nhất. Hắn không dám tin tưởng Thanh Sơn Huyền Thể của mình lại bị đối phương đánh bại.
- Nếu như tu vi của ngươi bước vào nửa bước Vũ Tông thì có lẽ còn có tư cách đọ sức một phen với bản thiếu. Nhưng bằng vào chút tu vi này thì đừng có ra mặt, trước đó không đánh bại ngươi đơn giản là bản thiếu còn chưa nghiêm túc a.
Tiếng cười nhạt vang lên, đâm thật sâu vào tai Vi Thanh Sơn, ở dưới ánh mắt chấn động của mọi người, Đế Thiên Nhất và Vi Thanh Sơn đồng thời bị ánh sáng màu trắng bao phủ, biến mất ở trên lôi đài.
Tấm lưng kia tạo ra cho người ta một loại cảm giác áp bách cực lớn, đè nặng tới mức làm mọi người cơ hồ không thở nổi.
- Quá mạnh, chỉ có thiên tài cấp bậc nửa bước Vũ Tông mới có tư cách chiến một trận với hắn a.
- Đây là khí phách bực nào chứ?
- Ha ha ha, Đế Tâm thiếu chủ không hổ là Đế Tâm thiếu chủ a.
- Xem ra ba vị trí đầu lần này là vật trong túi của tam đại thiên kiêu Huyền châu chúng ta rồi.
- Chuyện này còn phải nói sao?
Biết được sự đáng sợ của Hoa Thiên Độ và Đế Thiên Nhất, lòng tin của rất nhiều cường giả Đại Uy vương triều tăng lên nhiều, đồng thời, cũng cảm thấy chấn động vì sự đáng sợ hai người.
Thực lực bực này mà cũng không thể lấy được truyền thừa cuối cùng trong Cổ Nam Đô, không chừng cũng có cơ hội tranh phong cùng thiên tài đứng đầu trong Đại Uy vương triều a.
Chuyện này đối với Huyền châu mà nói, là một thu hoạch lớn.
Ong ong ong...
Hoa Thiên Độ, Tần Trần, Đế Thiên Nhất ba người giành chiến thắng ở lại trên quảng trường, sáu người còn lại thì bị chọn trúng, trong nháy mắt đã được truyền tống lên trên lôi đài.
Trong nháy mắt dẫn tới tiếng kinh dị của mọi người.
Tuyển thủ tranh tài trên ba lôi đài theo thứ tự là thanh niên mặc áo bào đen của Quỷ Tiên phái đối chiến với Vương Khải Minh, Lãnh Thư công tử Lãnh Vô Song đối chiến với Tư Đồ Thắng, U Thiên Tuyết đối chiến với Quỷ Ảnh của Quỷ Tiên phái.
- Không ngờ hai trong bốn gã thiên tài của Ngũ quốc lại gặp nhau.
- Đáng chết, như vậy chẳng phải bất kể kết quả như thế nào thì trong ba trận tỷ thí này sẽ có hai người Ngũ quốc giành thắng lợi hay sao?
- Nói cách khác trong lục cường có ba người Ngũ quốc a.
Nhìn thấy tuyển thủ quyết đấu, rất nhiều cường giả Đại Uy vương triều Huyền châu tức giận tới mức nổ phổi.