Vũ Thần Chúa Tể

Chương 476: Lục cường

Chương Trước Chương Tiếp

- Đừng vội liều lĩnh.

Nghe được tiếng nỉ non của Tần Trần, gương mặt của Mạnh Hưng Giác đỏ lên, giống như là gan heo vậy. Vốn hắn định dùng mấy chiêu đánh bại Tần Trần, cho đối phương một giáo huấn cả đời khó quên.

Ai biết sau khi giao thủ, chính bản thân hắn lại phải mệt mỏi ứng phó, vô cùng chật vật.

Thân thể ở giữa không trung nhanh chóng lùi lại, cả khuôn mặt Mạnh Hưng Giác trở nên dữ tợn, sát khí trên người sôi trào, thân thể còn đang ở giữa không trung thì lợi trảo trong tay đã lần nữa vung ra.

- Tùy phong tiềm nhập dạ, nhuận vật tế vô thanh!

Ông ông sưu sưu!

Thanh âm vang vọng trong hư không, kình khí cuồng bạo cuồn cuộn ở trên lôi đài, không khí nhộn nhạo tạo thành từng đạo gợn sóng vô hình. Ở dưới gợn sóng kinh người, một cỗ sát cơ khiếp người lan tràn ra, mà lúc này thiết trảo trong tay Mạnh Hưng Giác đã triệt để biến mất, không còn hình bóng, không thấy tung tích của nó đâu nữa.

- Đây là chiêu số gì vậy, không ngờ ngay cả công kích cũng không nhìn thấy được a.

- Quá biến thái, thiết trảo giống như dung nhập vào trong hư không, không tìm kiếm được dấu vết của nó.

- Ngay cả công kích cũng không nhìn thấy thì đánh thế nào đây?

- Tần Trần gặp nguy hiểm rồi.

Có không ít cường giả chú ý tới lôi đài bên này kinh hô, mỗi người đều khẩn trương.

- Mạnh Hưng Giác đã phải thi triển ra chiêu này, xem ra hắn đã bị bức tới chân tường rồi. Chỉ là chiêu này vừa ra, chắc chắn tiểu tử kia sẽ phải thua.

Ở bên ngoài Cổ Nam Đô có cường giả Vũ Tông của ba đại thế lực Huyền châu nhìn về phía bên này, khóe miệng bọn họ không khỏi mỉm cười nói một câu.

- Không nhìn thấy công kích sao? Nếu không nhìn thấy thì ta không cần phải chống đỡ làm gì cả.

Tần Trần cười lạnh một tiếng, trên thực tế chỉ cần hắn tình nguyện thì dù là tinh thần lực hay là linh hồn lực hắn đều có thể nắm bắt được thiết trảo của Mạnh Hưng Giác một cách đơn giản. Thế nhưng hắn cũng không làm như thế, nếu như vậy thì chẳng khác gì là đang ăn gian cả.

Sưu!

Thân thể như là một trận gió mát, trong nháy mắt Tần Trần đã dung nhập vào trong gợn sóng ở trên lôi đài, như là từng đạo bóng đen không thể phân biệt bỏ trốn về bốn phương tám hướng.

- Chạy đi đâu.

Mạnh Hưng Giác cười nhạt, hai tay điều khiển từ trong hư không, trong tiếng không khí rung động có vô số trảo ảnh ẩn dấu bắn tứ tung, bao phủ tất cả phương hướng mà Tần Trần có thể chạy trốn.

Sưu sưu sưu!

Trong nháy mắt tất cả tàn ảnh màu đen do thân thể Tần Trần biến thành đều bị đánh thành hư vô.

- Trúng chưa?

- Tần Trần thua?

- Người đâu rồi?

Nhìn thấy tất cả thân ảnh của Tần Trần đều bị đánh thành hư vô, bên ngoài Cổ Nam Đô lập tức truyền đến tiếng kinh hô.

Thế nhưng sau một khắc, vẻ mặt của tất cả bọn họ đều cứng lại, Mạnh Hưng Giác cũng vậy.

Chỉ thấy ở nơi mà trước đó thân thể tản ra bốn phương tám hướng, thân thể Tần Trần lặng lẽ hiện lên, khóe miệng nở nụ cười trào phúng.

- Mẹ kiếp, không ngờ tất cả tàn ảnh tản ra đều là tàn ảnh chân lực, chân thân của Tần Trần luôn đứng tại chỗ, không động đậy một chút nào a.

- Như vậy cũng được sao?

- Quá biến thái, Tần Trần này đang đùa giỡn Mạnh Hưng Giác a, bản thân không động một chút nào, chỉ xuất ra một chút tàn ảnh chân lực là đã có thể lừa gạt Mạnh Hưng Giác làm cho hắn xoay vòng vòng nha.

- Chiêu này quá tuyệt.

Trên khán đài truyền tới tiếng kinh hô làm cho khuôn mặt Mạnh Hưng Giác càng đen lại, tái nhợt không gì sánh được.

- Tiểu tử này, quá đê tiện.

Nhưng cũng có cường giả Huyền châu hừ lạnh mở miệng, Mạnh Hưng Giác mất mặt cũng tương đương với Đại Uy vương triều bọn hắn mất mặt, bảo sao bọn hắn không giận cơ chứ?

Trong lúc tức giận, một cỗ khí tức lạnh lẽo xuất hiện ở trên người hắn, khiến cho mọi người ở chung quanh phải kinh hô thành tiếng, liên tục lui về phía sau.

- Đây chính là tuyệt chiêu của ngươi sao, cũng chỉ như vậy mà thôi.

Trên lôi đài, Tần Trần cười một tiếng, vẻ mặt tràn ngập sự trào phúng.

Lúc trước nhìn như Tần Trần đang nhanh chóng tránh né, kì thực chân thân hắn vẫn luôn đứng tại chỗ, thân ảnh chạy trốn tứ phía kỳ thực chỉ là do chân lực hóa thành mà thôi.

Mà Mạnh Hưng Giác trong lúc vội vàng không phát hiện ra, cho nên mới điên cuồng oanh tạc tất cả phương vị mà Tần Trần có thể tránh né, lại vừa vặn sa vào trong bẫy rập tâm lý của Tần Trần.

- Đáng chết.

- Lần này để xem ngươi còn trốn thế nào nữa.

Mạnh Hưng Giác nổi giận lôi đình, miệng gầm lên một tiếng, trong trảo ảnh ngập trời, không khí vỡ nát, tạo thành từng đạo gợn sóng nhộn nhạo lan tràn về chugn quanh. Đây chính là công kích của trảo ảnh ẩn dấu trước đó.

Trừ đạo công kích này ra, ở trên toàn bộ lôi đài còn có rất nhiều trảo ảnh có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang phô thiên cái địa kéo tới, bên trong ẩn chứa hàn mang lạnh lẽo.

Ở trong trảo ảnh to lớn, chân lực sôi trào, như là một dòng sông lớn chảy về phía trước, thế tới uy mãnh không thể đỡ nổi.

- Tới lúc rồi!

Tần Trần đứng ở nơi đó không nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng.

Cho đến bây giờ Tần Trần vẫn chưa chân chính thể hiện ra sức chiến đấu của bản thân, dù sao tuy rằng Mạnh Hưng Giác này mạnh. Thế nhưng so với các thiên tài Vũ Vực mà Tần Trần nhìn thấy kiếp trước còn kém quá xa.

Sở dĩ hắn chiến đấu lâu như vậy, trừ việc muốn hấp thu kinh nghiệm ở trong chiến đấu ra cũng là vì không muốn bộc lộ ra thực lực của mình quá sớm.

Chỉ là đến lúc này, Tần Trần cũng đã hiểu rõ phương thức chiến đấu và thực lực của Mạnh Hưng Giác, nếu cứ dây dưa tiếp nữa thì cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi. Vì vậy lúc này là thời điểm nên kết thúc trận đấu.

Sưu!

Thân thể Tần Trần thoắt một cái, đột nhiên tiến vào trong công kích của Mạnh Hưng Giác, tay mạnh mẽ chém ra một kiếm.

- Lôi Đình huyết mạch!

Ầm ầm!

Kiếm quang lộng lẫy bao phủ thiên địa, Tần Trần thúc giục huyết mạch chi lực trong cơ thể, đồng thời cũng vận chuyển Cửu Tinh Thần Đế Quyết, chân lực trong cơ thể vận chuyển. Ở trên thanh kiếm rỉ thần bí đột nhiên bộc phát ra một cỗ kiếm khí, nhanh như cắt chém vào bên trong trảo ảnh của Mạnh Hưng Giác. Kiếm khí kinh khủng mang theo sấm sét cùng với khí thế không thể địch nổi tiến về phía trước.

Roẹt roẹt roẹt roẹt!

Cơn lốc trảo ảnh mà Mạnh Hưng Giác đánh ra trong nháy mắt nổ tung, phân tán ra tứ phía, yếu đuối không chịu nổi một kích.

- Cái gì? Không ngờ người này chỉ dùng một kiếm là đã có thể phá vỡ được tuyệt chiêu của Mạnh Hưng Giác?

Dưới quảng trường, Lãnh Thư công tử còn chưa lên đài vô tình nhìn thấy một màn như vậy, ánh mắt ngưng trọng, trong lòng cả kinh không thôi.

Người càng khiếp sợ hơn chính là bản thân Mạnh Hưng Giác.

Phốc phụt!

Trường bào trước ngực bị phá vỡ, trên ngực Mạnh Hưng Giác xuất hiện một vết kiếm nhợt nhạt, là một vết kiếm màu tím đen, tuy rằng là một vết thương, thế nhưng cũng không mang tới tổn thương trí mạng cho hắn.

Mặc dù là như thế nhưng cao thấp giữa hai người đã hiện lên rất rõ ràng.

- Không có khả năng.

Mạnh Hưng Giác trợn to mắt, khó có thể tin được, khuôn mặt dữ tợn vô cùng, hắn nói:

- Sao ta lại thua trong tay tiểu tử ngươi cơ chứ? Kiếm pháp của ngươi không có cách nào mang đến vết thương trí mạng cho ta, vì vậy người giành thắng lợi chắc chắn phải là ta.

Không thể nào tiếp nhận được kết quả như vậy, Mạnh Hưng Giác nổi giận gầm lên một tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ oán độc. Hắn lần nữa lướt lên, đồng thời bên ngoài thân có lân giáp hiện lên. Thân thể mang theo trảo ảnh đầy trời như là một đầu mãnh thú nổi giận lao về phía trước, không thể ngăn cản.

Lắc đầu, vẻ mặt Tần Trần không chút thay đổi, nói:

- Ban nãy chẳng qua là ta lưu tình mà thôi, đã như vậy, kiếm này của ta sẽ làm cho ngươi lăn xuống đài.

Giọng nói vừa dứt, Tần Trần lần nữa qua loa chém ra một kiếm.

Phốc phụt!

Tất cả trảo ảnh ngập trời trong hư không đều nổ tung, như hoa rơi rụng, thế đi sắc bén của kiếm thế không giảm mà dễ dàng chém vào chân lực hộ thể bên ngoài thân Mạnh Hưng Giác, ngay sau đó chém vào trên lân giáp phòng ngự của hắn.

Ầm!

Lân giáp phòng ngự ầm ầm nổ tung, huyết mạch chi lực bên ngoài thân thể Mạnh Hưng Giác chợt ba động, nhanh chóng ảm đạm. Thân thể của hắn như đạn pháo bay về phía sau, bịch một cái rơi xuống lôi đài.

Ở trên ngực hắn có một vết kiếm dài đến gần thước, máu tươi từ đó phun ra, còn có thể nhìn thấy xương trắng ở trong, rất là dọa người.

Mà hắn cũng không còn sức đánh một trận nữa.

Tần Trần.

Thành công tấn cấp lục cường!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)