- Ha ha, đến rất tốt.
Vi Thanh Sơn cười lớn một tiếng, không ngờ lại không tránh né, để mặt thương ảnh màu đen đầy trời đánh vào trên người hắn phát ra tiếng nổ kịch liệt. Vô số tia lửa bắn ra khắp nơi, bức hắn không ngừng lui về phía sau, thế nhưng vẫn không có cách nào đâm rách da của hắn mà chỉ có thể tạo thành một ngấn sâu đang nhanh chóng khôi phục mà thôi.
- Cái gì? Ngay cả phòng ngự của Vi Thanh Sơn mà Tuyệt Vô Tâm cũng không phá được hay sao?
- Vi Thanh Sơn tu luyện công pháp gì vậy? Quá kinh khủng, một thương của Tuyệt Vô Tâm đủ để đâm thủng một ngọn núi lớn, nhìn uy thế của hắn, có lẽ ngay cả một gã Vũ Tông Ngũ giai phổ thông cũng không dám ngăn cản một cách đơn giản. Không ngờ Vi Thanh Sơn này lại dùng thân thể đi phòng ngự một kích này, hắn còn là người nữa hay không?
Mọi người khiếp sợ, cả đám trợn mắt há hốc mồm.
Thực lực của Tuyệt Vô Tâm rõ như ban ngày, thực lực như thế tuyệt đối đủ để giao thủ với Vũ Tông Ngũ giai phổ thông a. Thế nhưng khi hắn toàn lực ra tay thậm chí ngay cả phòng ngự của Vi Thanh Sơn cũng không phá nổi, chuyện này bảo sao mọi người không kiếp sợ được cơ chứ.
- Ha ha ha!
Ở trong thương ảnh màu đen, thân thể của Vi Thanh Sơn như huyết thú thời hồng hoang, sưu một cái đã đi tới trước người Tuyệt Vô Tâm, hắn ầm ầm đánh ra một quyền.
- Huyết Thú Man Quyền - Huyết Thú Thôn Thiên!
Rống!
Một hư ảnh huyết thú tản ra khí tức hồng hoang được tạo thành từ trong quyền ấn của Vi Thanh Sơn, tiếng gầm gừ vang vọng không gian, như muốn nuốt toàn bộ thân thể Tuyệt Vô Tâm vào.
- Cản!
Trường thương màu đen trong tay Tuyệt Vô Tâm kịp thời kéo về đỡ một quyền này. Thế nhưng không ngờ trường thương lại hơi biến hình ở dưới quyền lực của Vi Thanh Sơn, đồng thời cả người hắn cũng không ngừng lui về phía sau.
- Ha ha, chớ vội đi, tiếp tục.
Ùng ùng!
Vi Thanh Sơn cười ha hả, giống như một đầu huyết thú hình người điên cuồng bắn tới gần Tuyệt Vô Tâm. Huyết Thú Man Quyền liên tiếp được đánh ra, chỉ một thoáng trên toàn bộ lôi đài tràn ngập tiếng huyết thú gào thét, tất cả hư ảnh huyết thú liên tiếp phóng lên cao, nhắm ngay Tuyệt Vô Tâm mà phát động tấn công mãnh liệt.
Ở trong công kích điên cuồng của Vi Thanh Sơn, Tuyệt Vô Tâm bị áp chế gắt gao, không ngừng lùi lại, không thể nào phát huy ra lực lượng vốn có của bản thân.
- Đáng chết, Thương Vương Càn Khôn Quyết... Phiên Giang Đảo Hải, phá cho ta!
Mắt thấy bản thân sắp lùi đến bên cạnh lôi đài, Tuyệt Vô Tâm gào thét một tiếng, phía trên trường thương màu đen có thương mang màu đen đầy trời ầm ầm tuôn ra, từng tầng thương ảnh phô thiên cái địa hóa thành một đầu giao long màu đen thật lớn, giống như đang làm mưa làm gió ở trong biển rộng, gió nổi mây phun, miệng không ngừng phát ra tiếng rống giận.
- Ầm ầm!
Dưới một kích toàn lực, Vi Thanh Sơn bay ngược về phía sau hơn mười mét, cuối cùng Tuyệt Vô Tâm cũng tìm được một chút cơ hội thở dốc, tạm thời đẩy lui hoàn cảnh xấu, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía hai cánh tay bị trường thương của Vi Thanh Sơn đâm trúng.
Sau một khắc, hắn trợn mắt há hốc mồm, võ bào trên hai cánh tay Vi Thanh Sơn đã sớm vỡ vụn, để lộ ra làn da đen như sắt thép, vết tích phía trên đã hoàn toàn biến mất, không có một chút vết tích bị thương nào cả.
- Ồ, một kích này có chút thú vị, chỉ là nếu muốn phá vỡ phòng ngự của ta vẫn còn thiếu một chút, tiếp tục.
Vi Thanh Sơn cười khà khà,để lộ ra hàm răng trắng như tuyết, nụ cười kia có chút mộc mạc, thế nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt các tuyển thủ còn lại cùng các khán giả lại làm cho bọn họ lạnh lẽo. Trong lòng không ít người chỉ có một suy nghĩ, chẳng lẽ thân thể Vi Thanh Sơn này là huyền thiết hay sao a. Ngay cả một kích toàn lực của Tuyệt Vô Tâm cũng không có cách nào mang đến thương tổn cho hắn, như vậy còn đánh làm gì nữa chứ?
Ầm ầm!
Trong lúc mọi người khiếp sợ, Vi Thanh Sơn tiếp tục tấn công, thiết quyền màu đen vung vẩy làm cho phong vân biến sắc, nguyên lực trùng kích kịch liệt làm cho màn ánh sáng màu xanh lam chung quanh lôi đài liên tục rung động.
- Đáng ghét, đã như vậy thì ta đành phải dùng một kích này mà thôi.
Tuyệt Vô Tâm cắn răng, trong con ngươi hiện lên một đám tinh mang lộng lẫy, cả người đột nhiên bị một ngọn lửa đỏ bao phủ.
- Hỏa Vân Thần Thương... Niết Bàn Trọng Sinh!
Tuyệt Vô Tâm đâm ra một thương, phía trên trường thương màu đen ngay ngắn bộc phát ra nhiệt độ như núi lửa phun trào. Thân thương đỏ chót như là sắp bị hòa tan, ở trong thương ảnh màu đỏ có một đầu phượng hoàng bằng hỏa diễm xuất hiện, ngửa cổ lên trời thét dài một tiếng, sau đó hung hăng tấn công về phía Vi Thanh Sơn.
Ầm!
Đầu phượng hoàng bằng hỏa diễm bao phủ Vi Thanh Sơn, thôn phệ người hắn, muốn hóa hắn thành một cái cột lửa hình ngưới.
- Thua cho ta.
Tuyệt Vô Tâm điên cuồng kêu lớn, lại đâm ra một thương, mũi thương run run hóa thành tia lửa đầy trời lướt về phía trước, đâm thật sâu vào trong cột lửa hình người, uy mãnh vô biên, muốn đánh bại Vi Thanh Sơn đang ở trong đó.
- Lợi hại, chỉ là bằng vào một kích này mà muốn đánh bại ta, ngươi quá ngây thơ.
- Huyết Thú Man Quyền... Man Long Phệ Địa!
Ở trong cái cột lửa hình người, thanh âm to lớn của Vi Thanh Sơn truyền ra, thiết quyền đột nhiên đánh ra, tiếng gầm gừ vang lên, cái cột lửa vây quanh người Vi Thanh Sơn thoáng cái từ một phân thành hai. Ngay sau đó quyền ấn mang theo thế như chẻ tre đánh nát thương ảnh do Tuyệt Vô Tâm đâm ra, sau đó nặng nề đánh vào ngực hắn.
Phốc phụt!
Trong ánh mắt khó có thể tin của mọi người, Tuyệt Vô Tâm bay ngược về phía sau, miệng điên cuồng phun ra máu tươi. Ở trong ánh mắt của hắn, Vi Thanh Sơn từ trong biển lửa đi ra, trường bào trên thân cháy đen, thế nhưng trên người lại không có một chút vết thương nào cả. Dường như tất cả hỏa diễm trước đó với hắn chỉ như là nước ấm vậy, không có một chút lực sát thương nào cả.
- Duy Tâm nhất thương, thua cho ta!
Trong lúc miệng phun ra máu tươi thân thể bay ngược ra, ánh mắt Tuyệt Vô Tâm trở nên dữ tợn, điên cuồng hét lớn một tiếng, đồng thời đột nhiên nhắm về phía Vi Thanh Sơn mà điên cuồng đâm ra một thương.
- Sưu sưu!
Trường thương màu đen điên cuồng xoay tròn, mang theo từng đạo khí lưu hình xoắn ốc, tạo thành một cái vòng xoáy bằng hỏa diễm đang xoay tròn ở mũi thương, hư không rung động. Bên trong ẩn chứa lực lượng kinh khủng làm cho Vi Thanh Sơn luôn luôn bình tĩnh cũng phải biến sắc.
- PHÁ...!
Gầm lên một tiếng giận dữ, trong lúc vội vàng Vi Thanh Sơn chợt đấm ra một quyền, hiển nhiên hắn không ngờ rằng lúc này mà Tuyệt Vô Tâm vẫn còn có thể bộc phát ra một chiêu tuyệt sát như vậy. Thương mang bằng hỏa diễm đâm rách quyền ảnh kinh khủng, giống như một đạo lưu tinh xẹt qua chân trời trong nháy mắt đã đâm vào trong vai trái của Vi Thanh Sơn.
Phốc phụt!
Máu tươi bắn ra, trên vai trái vốn không có chút tổn hao nào của Vi Thanh Sơn lập tức xuất hiện một cái lỗ máu, máu tươi chảy ra, lập tức bị Tuyệt Vô Tâm đâm thủng phòng ngự. Thế nhưng cùng lúc đó, Tuyệt Vô Tâm cũng nặng nề bay ra ngoài.
- Đáng chết.
Sắc mặt Vi Thanh Sơn tái xanh, thân thể khẽ động như là huyết thú xông lên, sau đó tay đấm ra một quyền.
- Không được!
Tuyệt Vô Tâm đang bay ngược về phía sau muốn ngăn cản, trường thương màu đen hóa thành cuồng phong gào thét, bao phủ quanh thân hắn.
Nhưng vẫn vô dụng.
Ầm một tiếng.
Thương ảnh đầy trời bị nghiền nát, một quyền của Vi Thanh Sơn nặng nề đánh vào trên thân Tuyệt Vô Tâm, đánh bay hắn ra ngoài, máu tươi phun ra như suối, cả người cơ hồ không còn sức lực mà đứng lên nữa.
- Ta thua!
Hai đạo ánh sáng màu trắng hạ xuống, truyền tống Tuyệt Vô Tâm ra bên ngoài.
Mà Vi Thanh Sơn thì xuất hiện ở trên quảng trường, đứng vào trong hàng ngũ những tuyển thủ thắng lợi.
- Đáng sợ, quá là đáng sợ.
- Sao Vi Thanh Sơn lại mạnh như vậy chứ? Hắn ẩn giấu quá sâu.
- Thực lực như thế đủ để đánh bại Vũ Tông Ngũ giai phổ thông, đuổi sát tam đại thiên kiêu a.
- Đáng tiếc, Tuyệt Vô Tâm cũng rất mạnh, thực lực vượt xa Tiêu Kinh Hồng, nếu như trước kia đổi lại là hắn và Tần Trần giao thủ với nhau, không chừng hắn sẽ có thể đánh bại được Tần Trần a.
- Chỉ cần người Tuyệt Vô Tâm giao thủ không phải là Vi Thanh Sơn, dù có đối chiến với bất kỳ thiên tài Ngũ quốc nào trước đó, dù là U Thiên Tuyết hay là Tần Trần thì hắn cũng có thể chiến thắng a, đáng hận.
- Rốt cuộc ý chí của Cổ Nam Đô này sắp xếp thế nào chứ.
Mọi người bên ngoài rung động, triệt để náo động, ầm ĩ nghị luận.
Rất nhiều thiên tài Đại Uy vương triều đều tức giận, trong lòng tiếc hận.