- Thua, Tiêu Kinh Hồng thua.
- Ba chiêu, chỉ vẻn vẹn ba chiêu, không ngờ ngay cả Tiêu Kinh Hồng cũng thua.
- Quá nhanh, tại sao lại có thể như vậy chứ?
Phía dưới, mọi người ngẩn ngơ đứng đó, không ngừng tự hỏi.
Tất cả đều có cảm giác như là nằm mơ.
Không phải là bọn họ chưa từng suy nghĩ đến khả năng Tiêu Kinh Hồng sẽ thua, nhưng tới hiện tại bọn họ vẫn chưa từng nghĩ tới một chuyện, thậm chí ngay cả ba chiêu mà Tiêu Kinh Hồng cũng không đỡ nổi mà đã bị Tần Trần đánh bay ra ngoài.
Kết hợp với lời mà Tiêu Kinh Hồng từng nói ban đầu, giờ này khắc này lời nói ba chiêu đánh bại Tần Trần như là một trò cười lớn vậy.
- Chuyện gì xảy ra, lấy thực lực của Tiêu Kinh Hồng, coi như không nghiêm túc thì cũng không có khả năng bị đánh bay trong vòng ba chiêu a.
- Tần Trần là yêu nghiệt gì cơ chứ?
- Thực lực của hắn mạnh như vậy sao? Rõ ràng chỉ là võ giả Huyền cấp sơ kỳ đỉnh phong thôi mà.
Mọi người rung động, không còn cách nào bình tĩnh được nữa.
Giờ này khắc này, nếu như còn có người nào nghĩ rằng Tần Trần không có một chút thực lực nào mà nói, quả thực là lừa người dối mình a.
Tiêu Kinh Hồng không giống như những kẻ khác, thực lực của hắn rõ như ban ngày, mặc dù tên tuổi ở Huyền châu không được như tam đại thiên kiêu, nhưng cũng là người mà tất cả mọi người đều biết.
Truyệt đối không phải là hư danh.
Thế nhưng ngay cả một cao thủ như vậy mà cũng bị Tần Trần đánh bại trong vòng ba chiêu, chuyện này làm cho mọi người không biết diễn tả như thế nào.
- Tần Trần, đây mới là thực lực của ngươi sao?
Ở bên ngoài Cổ Nam Đô, Triệu Linh San nắm chặt hai tay, trong lòng lẩm bẩm.
Bắt đầu từ khảo hạch cuối năm trong Thiên Tinh học viện, Triệu Linh San cũng cảm giác được dường như Tần Trần đã biến thành một người khác vậy. Luôn luôn bình tĩnh, ngạo nghễ đứng trong thiên địa, giống như trên đời này không có bất kỳ thứ gì có thể cản được bước chân của hắn.
Hắn giống như một cái hồ sâu vậy, thần bí mà thâm thúy, coi như đã nhìn thấy rất nhiều bản lĩnh của hắn, thế nhưng dường như đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.
Trong đám người, người duy nhất không khiếp sợ quá mức chính là tam đại thiên kiêu của Huyền châu.
- Ha ha, có ý tứ, khó trách trước đó người này và U Thiên Tuyết lại dám cả gan chống lại Bản thiếu chủ. Hóa ra cũng có chút thực lực cho nên mới cuồng vọng tự đại như vậy.
Khóe miệng Đế Thiên Nhất nhếch lên, đối với kết quả của cuộc tranh tài này hắn chỉ hơi giật mình một chút, sau đó không thèm để ý tới nữa.
Mặc kệ ai thắng ai thua, Tần Trần dùng mấy chiêu đánh bại Tiêu Kinh Hồng, đối với Đế Thiên Nhất mà nói, đều không thể nào uy hiếp được hắn.
- Hừ, không ngờ tới người thắng lại là tiểu tử này, như vậy cũng tốt, hy vọng trận sau ý chí Cổ Nam Đô có thể sắp xếp tiểu tử kia cho ta, như vậy mới có thể giải mối hận trong lòng ta a.
Ánh mắt lóe lên, Hoa Thiên Độ liên tục cười lạnh, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lẽo.
Còn Lãnh Vô Song, từ đầu tới cuối hắn không nhìn Tần Trần lấy một lần.
Trong mắt hắn, Tiêu Kinh Hồng thắng cũng tốt, bại cũng được, tất cả đều không có bất cứ quan hệ gì với hắn. Mục tiêu của hắn chỉ có một, đó là đánh bại Hoa Thiên Độ và Đế Thiên Nhất, trở thành đệ nhất thiên tài Huyền châu.
Còn Tần Trần, hắn không để ở trong lòng.
Sau khi Tần Trần giành thắng lợi, hai lôi đài còn lại vẫn còn tiếp tục chiến đấu.
Mà một lôi đài trong đó là U Thiên Tuyết và một gã thiên tài khác của Đại Uy vương triều đối chiến với nhau.
Thực lực của vị thiên tài này cũng có chút đáng sợ, thế nhưng tên tuổi so với Tiêu Kinh Hồng vẫn còn yếu hơn một ít.
Thân thể U Thiên Tuyết liên tục lập lòe, làm suy yếu chân lực của đối phương, mà thiên tài nọ lại một lòng muốn nhanh chóng đánh bại U Thiên Tuyết. Chỉ là thân pháp của U Thiên Tuyết cực kỳ tinh diệu, trải qua hơn mười chiêu mà U Thiên Tuyết vẫn còn có thể kiên trì như trước, không có một chút dấu hiệu bị thua nào cả.
Vẻ mặt của thiên tài nọ trở nên nóng nảy, cuối cùng không ngờ lại bị U Thiên Tuyết nắm lấy cơ hội dùng một kiếm đả thương hắn, làm cho hắn bị loại.
- Đáng chết, không ngờ lại là người của Ngũ quốc giành thắng lợi, tại sao lại như vậy cơ chứ?
- Tám trận chiến, không ngờ lại có năm người Ngũ quốc giành thắng lợi, chuyện này...
- Chẳng lẽ lần thi đấu lôi đài này có gì mờ ám?
Trong lòng rất nhiều cường giả Đại Uy vương triều đều như sắp phát điên.
Theo bọn họ thấy, danh ngạch thập nhị cường phải là của thiên tài Đại Uy vương triều, phải là thiên tài của bọn họ quét ngang tất cả, không thể địch nổi mới đúng.
Không ngờ kết quả lại vượt qua dự liệu của bọn họ.
Trong lúc nhất thời, trong lòng bọn họ không khỏi nghi ngờ, liệu lần thi đấu lôi đài này có chuyện gì đó mờ ám hay không.
Nhưng ai cũng biết, thi đấu lôi đài được cử hành ở trước mắt bao người, hơn nữa thiên tài Đại Uy vương triều cũng được tự mình trải qua, nếu như có gì đó mờ ám thật thì bọn họ sẽ lập tức phát hiện ra a.
Nhưng muốn để bọn họ thừa nhận người Ngũ quốc mạnh hơn thiên tài của Đại Uy vương triều bọn hắn, chuyện này dù làm thế nào bọn hắn cũng không thể nào tiếp nhận được.
Lúc này, trên một cái lôi đài cuối cùng.
Hai gã thiên tài ở trên vẫn còn đang chiến đấu.
Hai người này, một người tên là Vi Thanh Sơn, một người tên là Tuyệt Vô Tâm, đều được xem như là thiên tài đứng đầu của Đại Uy vương triều, thế nhưng danh tiếng của bọn họ đều không phải đặc biệt rõ rệt, thậm chí còn không bằng Tiêu Kinh Hồng.
Thế nhưng hai người vừa mới giao thủ lại làm cho mọi người giật mình không nhỏ.
Trước mắt bao người, Vi Thanh Sơn xuất thủ trước, chợt đấm ra một quyền.
- Mãnh Hổ Hạ Sơn!
Rống.
Tiếng rống to lớn vang vọng đất trời, trên lôi đài, một hư ảnh mãnh hổ cực lớn phóng lên cao, gào thét một tiếng rồi lao về phía Tuyệt Vô Tâm.
Hư ảnh mang theo ba động kinh người, khiến cho thiên địa biến sắc, xuất hiện hiệu quả kinh người.
- Hư ảnh chân lực thật là khủng khiếp, tại sao Vi Thanh Sơn này lại mạnh như vậy chứ?
- Chẳng lẽ ngay từ đầu người này đã ẩn giấu thực lực rồi?
- Uy thế như thế, so với Tiêu Kinh Hồng còn đáng sợ hơn không ít, không ngờ trước đó chúng ta lại không biết được thực lực của hắn a.
Mọi người bên ngoài như nổ tung, ầm ĩ nghị luận.
Ở trong lòng mọi người, Vi Thanh Sơn chỉ miễn cưỡng tiến vào hàng ngũ thiên tài đứng đầu của Đại Uy vương triều mà thôi, có lẽ so với Tiêu Kinh Hồng vẫn còn yếu hơn một ít.
Nhưng hắn vừa ra tay lại làm cho mọi người kinh ngạc đến ngây người, thực lực bực này há có thể yếu hơn Tiêu Kinh Hồng a? Thậm chí còn mạnh hơn nhiều.
Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người nhấc lên sóng to gió lớn. Thực lực của hắn như thế, Tuyệt Vô Tâm có thể ngăn cản được sao?
- Thương Vương Càn Khôn Quyết... Thương Phá Phong Vân!
Sưu
Đối mặt với công kích kinh khủng của Vi Thanh Sơn, thương trong tay Tuyệt Vô Tâm run run, trường thương màu đen trong tay như là sống dậy, hóa thành một đầu giao long còn sống, mũi thương hóa thành đầu giao long, nặng nề va chạm với quyền ấn màu đen của Vi Thanh Sơn.
- Rống!
Giao long gào thét, uy thế bức người, như là trời long đất lở.
- Chuyện này...
- Từ lúc nào Tuyệt Vô Tâm cũng mạnh như vậy chứ?
- Thực lực của một thương này tuyệt đối mạnh hơn Tiêu Kinh Hồng a.
Mọi người lần nữa ngây người.
Không ngờ thực lực của Tuyệt Vô Tâm này cũng mạnh như vậy, quả thực mọi người không dám tin vào hai mắt của mình.
Keng!
Trong lúc mọi người khiếp sợ.
Tiếng kim loại va chạm vang lên, trường thương của Tuyệt Vô Tâm đâm vào trên nắm tay của Vi Thanh Sơn, không ngờ lại phát ra tiếng kim loại va chjam kịch liệt, phía trên mũi thương có tia lửa bắn ra. Trái lại, trên thiết quyền màu đen của Vi Thanh Sơn hiện lên một vết sâu nhỏ bé bằng mũi thương, nhưng ngay cả da của hắn cũng không đâm rách được.
- Lực phòng ngự thật là mạnh mẽ.
Trong lòng Tuyệt Vô Tâm có chút rung động, phải biết rằng Vi Thanh Sơn không giống như các võ giả thi triển quyền pháp bình thường, trên tay không có quyền sáo, hoàn toàn là bằng một thân huyết nhục để ngăn cản một thương này của hắn.
- Đón thêm chiêu này của ta.
- Thương Vương Càn Khôn Quyết... Thương Tảo Tứ Hải!
Một kích không được, thân thể Tuyệt Vô Tâm lay động, trường thương màu đen vung vẩy, càn quét bốn phía, hóa thành từng tầng sóng biển phô thiên cái địa bao phủ chỗ Vi Thanh Sơn đang đứng.
Ầm!
Công kích như biển gầm đột kích, làm cho người ta không thể cản nổi.