Vũ Thần Chúa Tể

Chương 470: Phí phạm danh ngạch

Chương Trước Chương Tiếp

- Tiểu tử này điên rồi sao? Tổn thương nặng như vậy mà vẫn còn muốn tiếp tục chiến đấu tiếp.

- Hắn muốn chiến tới chết ở trên lôi đài hay sao chứ?

- Ý chí của Cổ Nam Đô vẫn chưa truyền tống hắn ra ngoài, chẳng lẽ ý chí cho rằng hắn có thể chiến được tiếp nữa sao?

Mọi người chấn động.

Vết thương trên thânv chồng chất, cơ hồ không có một chỗ nào là hoàn hảo cả, dựa theo tình huống bình thường mà nói, không còn lực để tái chiến.

Thế nhưng hắn vẫn còn kiên trì đứng ở trên lôi đài, chưa từng mở miệng nhận thua và ngã xuống.

- Vương Khải Minh.

Triệu Linh San cũng hoảng sợ nhìn một màn trước mắt, trong lòng có chút x xao động.

Lúc trước chính mắt nàng nhìn thấy Vương Khải Minh không chịu thu thế nào, lần lượt bị đánh ngã, sau đó đứng lên như thế nào.

Loại ý chí ngoan cường này làm cho nàng rung động thật sâu.

- Tiểu tử đáng ghét, ngươi thật sự cho rằng ta không giết chết được ngươi sao?

Ở phía đối diện, Chu Hoài tức đến mức trán nổi gân xanh, sắp phát x nhanh điên.

Lúc này người hắn cũng có chút nhếch nhác, trên áo bào có mấy đạo vết đao, trên thân thì vết thương chồng chất.

Từ lúc bắt đầu thi đấu hắn đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối, thế nhưng tiểu tử này quả thực như là con gián đánh không chết vậy. Cho dù hắn có áp chế thế nào thì đối phương vẫn có thể kiên trì, thậm chí, sau vài lần hắn đả thương tới đối phương, không ngờ lại bị đối phương liều mạng đả thương ngược lái.

Chuyện này làm cho trong lòng Chu Hoài vừa giận dữ vừa sợ hãi.

- Tiểu tử thối, ta cũng không tin ngươi còn có thể kiên trì được nữa x.

Nổi giận gầm lên một tiếng, Chu Hoài toàn lực ra tay.

Ùng ùng!

Chỉ một thoáng, trên lôi đài đã tràn ngập tiếng sấm rền.

Vương Khải Minh liên tiếp lui lại, trên thân lại có thêm mấy vết thương nữa.

Thế nhưng, hắn vẫn đứng vững ở đó, đồng thời còn cắn răng cố gắng phản kích.

Ánh mắt kia giống như là ác quỷ từ địa ngục đi ra, làm cho người người kinh hãi.

- Ta vốn xuất thân thấp hèn. Phải bỏ ra nỗ lực gấp mười lần người thường, dốc hết gian nguy mới không dễ dàng đi đến được nơi đây. Hôm nay chỉ còn một trận tranh tài là đã có thể lấy được cơ hội truyền thừa, sao ta có thể thua được ở cửa này cơ chứ?

Trong lòng Vương Khải Minh gào thét, bởi vì bị thương cho nên đầu óc hắn trở nên hỗn độn, cả người cơ hồ sắp hôn mê, thế nhưng hắn lại cắn răng chịu đứng.

Ai cũng không biết, hắn vốn xuất thân nghèo khó, cuối cùng phải chịu qua bao nhiêu khổ cực mới gian nan đi đến được một bước này.

Cho dù có chết thì hắn cũng không muốn buông tha.

Cho dù chỉ còn lại một hơi cuối cùng thì hắn cũng phải đứng mà chiến đấu tiếp, mãi cho đến khi sức cùng lực kiệt, mãi đến khi hao hết chút sức lực cuối cùng của bản thân thì mới thôi.

- Đáng chết, thua cho ta!

Chu Hoài gào thét, công kích lại càng điên cuồng hơn trước.

Đánh mãi không xong, thân thể bị thương khiến cho hắn phát cuồng.

Ngay cả một tên đệ tử Ngũ quốc mà hắn cũng không đánh lại, như vậy sau này sao hắn có thể đặt chân ở trong Đại Uy vương triều này chứ?

Rầm rầm rầm!

Quyền uy ngập trời như là biển gầm, cuồn cuộn lao nhanh, trong nháy mắt đã bắn tới chỗ Vương Khải Minh.

- Không được.

Dưới quyền uy, Vương Khải Minh có cảm giác mình như là một bông liễu dập dờn, sắp không kiên trì được nổi nữa.

Nhưng hắn cũng không muốn bản thân cứ như vậy mà ngã xuống.

- Chiến, chiến, chiến!

Vào thời khắc quan trọng nhất, Vương Khải Minh thiêu đốt chân lực trong cơ thể, miệng rống giận nhào tới.

Liều mạng đánh một trận tử chiến.

Ầm!

Ánh đao đen kịt như là lưỡi hái của ma thần đột nhiên phóng lên cao, bộ dáng hung thần ác sát, tà khí kinh người làm cho tâm thần mỗi người chấn động, lại làm cho Chu Hoài cũng phải run rẩy.

Thình thịch!

Hai cỗ lực lượng va chạm, trùng kích kinh người cuồn cuộn lan tràn ra chung quanh, cả lôi đài phát ra tiếng nổ vang ầm ầm.

Trong tiếng nổ vang, miệng Vương Khải Minh và Chu Hoài đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, người bay ngược ra ngoài.

- Ai thắng?

- Là Chu Hoài sao?

Toàn bộ mọi người đều ngẩng đầu, nheo mắt nhìn lại.

- Khục khục!

Chỉ nghe tiếng ho khan liên tiếp vang lên, lúc này ở trên lôi đài Vương Khải Minh lung la lung lay đứng lên, cả người hắn được nhuộm bởi máu tươi, tay phải chống chiến đao, máu tươi nhỏ xuống từng giọt.

Thế nhưng, ánh mắt của hắn lại sáng ngời như trước nay chưa từng có, ở trước mắt bao người, rốt cục hắn cũng gian nan đứng lên được.

- Cái gì, không ngờ người đứng lên lại là tiểu tử này?

- Chu Hoài thua?

- Điều này sao có thể chứ?

Mọi người trợn hai mắt, quả thực không dám tin vào con mắt của mình.

Sưu sưu!

Ánh sáng màu trắng bao phủ, Chu Hoài trực tiếp bị truyền tống ra ngoài, mà Vương Khải Minh thì trở lại trên quảng trường.

Thân thể thoắt một cái, lúc này Tần Trần lập tức xuất hiện ở bên cạnh Vương Khải Minh, đỡ lấy hắn.

- Trần thiếu!

Nhếch miệng cười một tiếng, Vương Khải Minh nhìn Tần Trần, nụ cười tinh thuần mà trong suốt.

Hắn thắng.

Bằng vào một cỗ ý chí vượt xa người thường, dùng máu tươi của bản thân làm cho mình đứng vững ở trên lôi đài.

Mà trận chiến này cũng làm cho tất cả người của Ngũ quốc đều chấn động theo.

Đây là một loại tinh thần thế nào mà lại khiến cho Vương Khải Minh tình nguyện lấy tính mạng mình để chiến đấu tiếp cơ chứ? Chẳng lẽ hắn không biết, ban nãy chỉ cần hắn sơ sẩy một cái là sẽ chết hay sao?

- Đừng nói chuyện.

Lúc này Tần Trần xuất ra đan dược chữa thương từ trên người, đưa cho Vương Khải Minh phục dụng.

Thương thế trên người Vương Khải Minh cực kỳ nghiêm trọng, nếu không chữa trị kịp thời thì có lẽ sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc này, ba trận tỷ thí đã kết thúc.

Đã có ba vị tuyển thủ thành công tiến vào thập nhị cường, theo thứ tự là Hoa Thiên Độ, Mạnh Hưng Giác cùng với Vương Khải Minh.

- Phế vật, ngay cả một thiếu niên Ngũ quốc cũng không chiến thắng nổi, Chu Hoài này đúng là phế vật.

- Uổng phí một danh ngạch.

- Nếu đổi lại là ta, sao ta có thể kéo dài chiến đấu, để tiểu tử kia có cơ hội được chứ?

Một ít thiên tài Đại Uy vương triều không vừa lòng, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Trong lúc mọi người nghị luận.

Ong ong ong...

Sáu đạo ánh sáng màu trắng hạ xuống, lần nữa bao phủ ở trên thân sáu người. Mà sáu người này đồng thời xuất hiện ở trên lôi đài.

- Ồ, ải này thú vị.

- Ba đại thiên tài Huyền châu chúng ta đối chiến với ba tên thiên tài Ngũ quốc a.

- Ha ha, cửa ải này hẳn là nắm chắc rồi.

- Tư Đồ Thắng và Long Thành đều có thực lực trùng kích thiên kiêu, mà Triệu Thiên tuy rằng hơi kém một chút, thế nhưng vẫn có thực lực của thiên tài đứng đầu. Muốn đánh bại một gã thiên tài của Ngũ quốc cũng không phải là vấn đề quá lớn.

Bên ngoài Cổ Nam Đô truyền tới nghị luận.

- Hả? Triệu Linh San nguy hiểm rồi!

Chân mày Tần Trần khẽ nhíu lấy một cái.

Ba trận tranh tài này theo thứ tự là thanh niên mặc áo bào đen của Quỷ Tiên phái đối chiến với một tên cường giả tên là Long Thành của Đại Uy vương triều, Vũ Văn Phong Đại Lương Quốc đối chiến với thiên tài Triệu Thiên, mà người Triệu Linh San gặp phải là người có khí thế cực kỳ nội liễm - Tư Đồ Thắng.

- Nếu như gặp phải các tuyển thủ khác, không hẳn Linh San đã không có cơ hội giành chiến thắng, nhưng Tư Đồ Thắng này...

Tần Trần khẽ thở dài.

Lấy ánh mắt của hắn, đương nhiên có thể nhìn ra trong ba đại thiên tài của Đại Uy vương triều, rõ ràng thiên tư của Tư Đồ Thắng này rất mạnh, thậm chí còn hơn Lâm Không, Chu Hoài lúc trước.

Muốn giành thắng lợi, không có khả năng.

Trên thực tế, dù sao tuổi của Triệu Linh San vẫn còn quá trẻ, điều kiện vẫn còn kém một chút, nếu cho nàng thêm thời gian hai, ba năm nữa thì sẽ khác.

Thế nhưng hiện giờ, vẫn còn quá sớm.

- Lần này, có lẽ thanh niên mặc áo bào đen của Quỷ Tiên phái, Vũ Văn Phong, còn có Tư Đồ Thắng sẽ giành thắng lợi. Nếu như Linh San gặp phải đối thủ của Vũ Văn Phong là Triệu Thiên, có lẽ còn có một chút cơ hội thắng. Còn Long Thành, tuy là tu vi không yếu, đáng tiếc, hắn chỉ có thể bị giày vò mà thôi.

Tần Trần lắc đầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 48%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)