- Khó mà nói được, Lý Thanh Phong nhuệ khí phóng ngoại, Triệu Linh San hàm súc nội liễu, Vương Khải Minh dũng mãnh bá đạo. Tu vi ba người ngang nhau, nếu hỏi ai mạnh nhất thì phải nhìn xem phản ứng và lá bài tẩy của ai mạnh hơn. Có điều trong ba người thì luận về tiền đồ, ta thấy Vương Khải Minh vẫn là mạnh nhất.
- Vương Khải Minh?
Chử Vĩ Thần lộ ra vẻ nghi hoặc.
Dù sao Vương Khải Minh cũng là con cháu bình dân, nền tảng không đủ.
Bỗng nhiên Chử Vĩ Thần nghĩ đến lai lịch của Tiêu Chiến, nghe nói Linh Võ Vương có danh xưng Chiến thần Đại Tề Quốc, lúc trẻ chính là một bình dân, dựa vào nỗ lực bản thân, từng bước từng bước trở thành cường giả tối cao của Đại Tề Quốc, liền bừng tỉnh đại ngộ.
- Đúng rồi, Tần Trần cũng không tệ, chỉ là tu vi thấp chút.
Lúc này Tiêu Chiến đột nhiên nói.
- Tần Trần?
Chử Vĩ Thần kém chút đã quên Tần Trần, ánh mắt bắn vào quảng trường.
Lúc này đã có một nửa người bị đào thải, tràng diện tiến vào giai đoạn cực kỳ nóng bỏng.
Phạm vi vòng số tám.
Ngay từ đầu, một tên học viên lớp cao cấp đã đứng ở bên cạnh Tần Trần, nháy mắt liền giao thủ với hắn.
Ầm! Ầm! Ầm!
Người này mặc võ bào đỏ rực, lúc ra tay quyền phong lăng liệt, có đạo đạo hỏa lãng cuốn ra, ầm ầm kinh thiên, quyền lực càn quét phạm vị gần một trượng, một cổ khí thế ngút trời quét ngang, không người dám tới gần.
Làm cho người ta ngoài ý muốn là Tần Trần đứng ở trung tâm hỏa lãng, thân hình vẫn lù lù bất động, hai tay nằm ngang trước ngực như một thuẫn cự, dễ dàng ngăn cẳn hỏa lãng của đối phương công kích. Phảng phất như trùng kích như thế vẫn không ảnh hưởng hắn chút nào cả.
- Ồ!
Tiêu Chiến và Chử Vĩ Thần kinh nghi một tiếng, tu vi của Tần Trần hình như không đơn giản như vẻ ngoài.
Cùng kinh ngạc còn có Lý Bình và Chu Nam.
- Chu Nam, Tần Trần này trước giao cho ta đi.
Một quyền đánh bay học viên đang chiến đấu với mình, Lý Bình nhe răng cười một tiếng, phi thân lao đến chỗ Tần Trần, đồng thời quát lên với học viên mặc võ bào đỏ rực:
- Tiểu tử cút ngày, nhường Tần Trần lại cho ta.
- Hừ, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã.
Học viên mặc võ bào đỏ rực hừ lạnh, con ngươi lộ ra tà khí, vậy mà bỏ Tần Trần đánh một quyền tới Lý Bình.
- Viêm Xà Bạo Quyển
Ầm!
Một đạo hỏa diễm xông lên chân trời, như viêm xà màu đỏ rực, mở ra miệng khổng lồ dữ tợn cắn về phía Lý Bình.
- Không biết sống chết.
Lý Bình gầm lên một tiếng, chân khí màu xanh nhạt bạo phát, võ bào ngoài thân nháy mắt gồ lên, một quyền đánh về chính giữa viêm xà.
Chỉ nghe một tiếng oanh, quyền kình xanh nhạt đã đánh viêm xà thành phấn vụn, sau đó quyền kình kinh khủng thế như chẻ tre quét ngang hết thảy, đánh vào trên ngực của tên học viên mặc võ bào màu đỏ.
- Răng rắc!
Ngực truyền đến tiếng xương cốt vỡ vụn, học viên mặc võ bào màu đỏ há mồm phun ra máu tươi, mắt lộ vẻ kinh hãi bay ra, trùng trùng ngã xuống bên ngoài vòng tròn.
Một quyền đánh bay đối thủ, Lý Bình rơi vào trước mặt Tần Trần, nhếch miệng cười gằn nói:
- Tiểu tử, quỳ xuống cầu xin, ta có thể cho ngươi chết thể diện một chút, bằng không thì ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.
Chân khí màu xanh nhạt quanh quẩn bên người, chân khí sắc bén như lợi nhận, bổ vào không khí chung quanh, tản mát ra hơi thở mạnh mẽ làm người ta sợ hãi.
Tần Trần cười nhạo, trên đời này còn chưa có người dám nói chuyện với hắn như vậy, đời trước toàn bộ những người có dũng khí nói chuyện như thế với hắn đều đã chết.
Đối mặt Lý Bình cao ngạo, Tần Trần chỉ trả hắn một chữ:
- Cút!
- Tiểu tử, là do ngươi tự tìm chết.
Lý Bình giận tím mặt, chân khí toàn thân bạo phát, mắt sáng như ưng, phi thân nhảy lên, hai tay để trước người hóa thành chưởng phong mạnh mẽ, uy thế cường hãn làm cho người liếc mắt.
- Sống tốt ngươi không chịu, lại muốn làm một con chó cho Tần Phấn, tiếp được một quyền, ta tha mạng chó của ngươi.
Đối mặt Lý Bình hùng hổ, Tần Trần không chút biến sắc, ánh mắt hiện lên quang mang mãnh liệt, tay phải ở sau lưng bỗng chắn ngang trước ngực, vững như bàn thạch, lù lù bất động.
- Tự tìm chết!
Lý Bình giận tím mặt, tức run người, oanh, chân khí Nhân cấp trung kỳ được thôi động đến tận cùng. “U, một âm thanh phá không vang vọng khắp trời đất, hai tay Lý Bình được chân khí màu xanh nhạt ngưng tụ thành một thương ưng màu xanh, ngạo khiếu cửu thiên, như ưng kích trường không, hung hăng đập xuống Tần Trần.
- Ưng Tường Cửu Thiên!
Kình khí phá toái hư không, ô minh kịch liệt, đâm nhói lỗ tai mọi người, kình phong sắc bén không gì địch nổi như muốn chém cả lôi đài ra làm hai.
Toàn bộ học viên trong phạm vi mười trượng đều hoảng sợ thối lui, sợ bị dư ba trận chiến lan đến gần.
Chưởng kình bá đạo như vậy, làm cho sắc mặt mọi người đại biến, Lý Bình không hổ là học viên lớp cao cấp, thực lực mạnh không tầm thường chút nào.
Chỉ có vẻ mặt Tần Trần là không thay đổi, lạnh lùng nhìn Lý Bình dữ tợn bay xuống, toàn bộ quá trình thậm chí nháy mắt cũng không có, mãi đến lúc song chưởng của đối phương sắp bổ trúng ngực mình, hắn mới đấm ra một quyền.
- Quyền pháp cơ sở… Phục Hổ Quyền!
- Rống!
Phảng phất như có tiếng hổ gầm mơ hồ vang vọng trong quảng trường, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Tần Trần vậy mà thi triển Phục Hổ Quyền, thứ ngay cả võ đồ Ngưng Mạch Kỳ cũng có thể thi triển. Trời ơi, hắn muốn chết sao?
Trong lòng khiếp sợ không thôi, mọi người liền thấy sau đó một khắc, hữu quyền của Tần Trần và của Lý Bình lập tức đánh vào nhau, trong nháy mắt kình khí cuộn trào, cường liệt như pháo hoa nở rộ.
Một mãnh hổ uy phong lẫm lẫm, trong nháy mắt nhào vào trên người thương ưng màu xanh, thương ưng phát ra tiếng kêu thê thảm, bị mãnh hồ dừng lực cắn xé thành mảnh nhỏ.
Phốc!
Lý Bình thối lui trở về, sau đó chỉ thấy hai tay trong cánh tay áo nổ tung, trong cánh tay phát ra tiếng xương cốt nổ bùm bùm, máu tươi phun ra như suối, dọc theo bốn phía của cánh tay tung tóe ra, cho dù ngăn cũng không ngăn nổi.
Hắn há mồm phun máu tươi, vẻ mặt kinh ngạc bị đánh bay ra ngoài, mắt dại ra, thậm chí còn không biết xảy ra chuyện gì.
- Tu vi như vậy cũng muốn ta sống không bằng chết?
Tần Trần cười lạnh, trong mắt lóe ra hàn mang, không muốn dễ dàng bỏ qua cho đối phương. Hai chân hắn đạp mặt đất, người như ảo ảnh trong nháy mắt đuổi kịp Lý Bình.
- Ngươi...
Lý Bình lộ vẻ hoảng sợ, trừng to hai mắt muốn phản kích. Nhưng hắn đã mất khống chế, căn bản vô lực phản ứng, chỉ có thể mở trừng trừng mắt nhìn đùi phải của Tần Trần bổ đến, như giao long xuất đàm, hung hăng đá vào trên ngực mình.
- Ầm!
- Oa!
Há mồm phun ra máu tươi, còn có tiếng xương cốt vỡ vụn. Cả người Lý Bình như đạn pháo bay ra phạm vi quy định, ầm ầm đập vào trên quảng trường, lướt trên mặt đất hơn 10m mới dừng lại, mà thân thể thì máu thịt be bét, đã hôn mê không biết sống chết.
Tĩnh!
Im lặng như chết!
Toàn trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người chấn động nhìn Tần Trần, mở miệng rất to, tròng mắt trừng tròn xoe.