Trên lôi đài.
Hoa Thiên Độ bị vô số tầng lớp kích ảnh màu đen bao phủ, lực lượng đáng sợ liên tiếp kéo tới, tản mát ra khí tức kinh người, khiến cho mọi người dưới đài điên cuồng biến sắc.
Uy lực như vậy, cho dù là Vũ Tông Ngũ giai cũng phải lo lắng, chấn động mà thôi.
- Hoa Thiên Độ, mặc dù ngươi là thiên kiêu cái thế. Thế nhưng Lâm Không ta cũng không phải là hạng dễ nhằn, tuyệt chiêu này là thứ mà ta chuyên tâm khổ sở tu luyện ba năm. May mà trong lần khảo hạch Cổ Nam Đô này, dưới sự trợ giúp của Thiên đạo thần quang đã giúp ta triệt để lĩnh ngộ được nó. Ngươi quá lơ là, cũng xem nhẹ ta, đây chính là sai lầm lớn nhất đời này của ngươi, thua cho ta!
Lâm Không gào thét, hắn cầm chiến kích màu đen trong tay, trên người hắn có vô số hắc mang cuồn cuộn, hóa thành khí tức vô biên điên cuồng kéo về phía Hoa Thiên Độ.
Uy lực như vậy khiến cho không khí bốn phía cũng phải vặn vẹo.
Nhìn Hoa Thiên Độ bị bóng tối vô tận bao phủ, trong lòng tất cả cường giả Đại Uy vương triều đều giật mình.
Chẳng lẽ Hoa Thiên Độ có danh xưng là tam đại thiên kiêu Huyền châu lại sẽ bởi vì sơ suất mà thua ở đây hay sao? Nếu như là thật, chuyện này tất sẽ trở thành lịch sử trong lần thi đấu lôi đài này, làm cho người ta hoảng sợ mỗi khi nhớ tới.
Trong lúc mọi người khiếp sợ thì lại nghe được một đạo thanh âm lạnh lùng từ trong bóng tối truyền ra.
- Lâm Không, chẳng lẽ ngươi cho rằng dựa vào chiêu này là đã có thể đánh bại được ta hay sao? Không biết tự lượng sức mình.
Trong kích ảnh màu đen, rốt cục tay phải đặt ở sau lưng Hoa Thiên Độ cũng vươn ra, bàn tay này thon dài mạnh mẽ, cũng không có chỗ nào là đặc thù. Thế nhưng khi hắn duỗi ra, kích ảnh vô tận lại không có cách nào ngăn cản được hắn, mặc cho hắn xuyên thủng qua, giống như là thiên thần ở trong bóng tối vậy.
- Chỉ có một chút uy lực này mà cũng muốn đánh bại ta? Quá yếu, diệt cho ta!
Thanh âm lãnh đạm truyền tới, năm ngón tay phải thon dài chợt duỗi ra, sau đó hung hăng bóp một cái.
Ầm!
Cả bóng tối ở phía dưới bàn tay này ầm ầm vỡ nát, mặc dù bàn tay này không lớn, thế nhưng dường như trong tay lại là cả một mảnh thiên địa, không có bất kỳ vật gì có thể ngăn cản được bước tiến của nó.
Ùng ùng!
Bóng tối vô tận tiêu tán, trong khoảnh khắc một kích mạnh nhất mà Lâm Không thi triển ra tan nát, biến mất không còn sót lại một chút gì cả.
Bàn tay Hoa Thiên Độ vươn ra, sau đó cầm chiến kích trong tay Lâm Không.
Ở phía đối diện, Lâm Không kinh hãi, dùng sức rút về. Thế nhưng mặc cho hắn dùng lực như thế nào đi nữa thì chiến kích vẫn không nhúc nhích.
Cười lạnh một tiếng, Hoa Thiên Độ nhẹ nhàng vung tay lên, Lâm Không và chiến kích hung hăng bay về phía trước. Thân thể hắnvội vàng lăn lộn vài vòng trên không trung, muốn ổn định lại, thế nhưng lực lượng phía trước chiến kích truyền đến lại làm hắn không thể khống chế thân thể, đành phải ngã xuống x lôi đài, cả người đau đớn vạn phần, làm cho hắn lần nữa phun ra một ngụm máu tươi x.
- Ngươi còn muốn tiếp tục chiến đấu nữa không?
Tay phải nhẹ nhàng vỗ một cái, như là phủ đi bụi trên tay, Hoa Thiên Độ lạnh lùng nhìn Lâm Không, khóe miệng nở nụ cười nhạt.
- Ngươi... Thắng.
Lâm Không gian nan đứng dậy, vẻ mặt đau khổ, ánh mắt xám như tro tàn, kinh mạch xé trong cơ thể bị rách, không còn sức đánh một trận nữa.
Hắn không thể tin được, tuyệt chiêu mà bản thân tỉ mỉ chuẩn bị lại bị đối phương phá một cách đơn giản như vậy. Chẳng lẽ thiên kiêu cái thế là một thần thoại, hắn chỉ có thể nhìn lên mà không có cách nào siêu việt được đối phương hay sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Lâm Không gặp phải đả kích cực lớn.
Sưu sưu!
Ánh sáng màu trắng hạ xuống, truyền tống hai người ra ngoài.
- Đáng sợ, thật sự là đáng sợ.
- Hoa Thiên Độ không hổ là Hoa Thiên Độ, quá mạnh, ngay cả Lâm Không đứng ở trước mặt hắn cũng không chịu được một kích, còn có ai có thể chân chính đọ sức một phen với hắn nữa cơ chứ?
- Trừ Lãnh Thư công tử và Đế Tâm thiếu chủ ra, kẻ khác có lẽ khó có thể đối chiến được với hắn a.
- Xem ra trải qua Cổ Nam Đô tẩy lễ, thực lực của tam đại thiên kiêu lại càng đáng sợ hơn trước đây a.
- Đáng lẽ ta phải sớm ngờ tới mới đúng chứ. Thực lực kẻ khác tăng lên nhiều như vậy, đám người Hoa Thiên Độ thân là thiên kiêu, nhất định số lượng Thiên đạo thần quang thu được sẽ vượt qua các thiên tài khác, như vậy sao lại không có tiến bộ cơ chứ?
Mọi người nghị luận, vẻ mặt chấn động, trận quyết đấu này khiến cho bọn họ tràn ngập suy đoán với thực lực hôm nay của tam đại thiên kiêu.
Nhưng có một điểm không thể nghi ngờ là, trên toàn bộ quảng trường này, hiện tại ngoại trừ tam đại thiên kiêu ra cũng không còn ai có khả năng uy hiếp được bọn họ nữa.
- Quả thực rất cường đại!
Cho dù là Tần Trần cũng phải âm thầm gật đầu, không thể không nói, đám người Hoa Thiên Độ được xưng là thiên kiêu cũng không phải là không có đạo lý.
Trận tranh tài này kết thúc, lúc này mọi người mới đưa mắt nhìn qua những lôi đài khác.
Trận chiến giữa Hoa Thiên Độ và Lâm Không cũng không phải là trận kết thúc nhanh nhất, lúc này ở trên một cái lôi đài khác cũng đã phân ra thắng bại.
Người dành chiến thắng là một gã thanh niên thân thể gầy gò, ngay từ lúc bắt đầu cũng không quá thu hút, thế nhưng tới ải này hắn mới chính thức thể hiện ra thực lực kinh người.
Tốc độ của hắn nhanh đến cực hạn, khắp nơi trên lôi đài đều thấy thân ảnh của hắn, mông lung vô cùng. Hắn lấy ưu thế áp đảo, liên tiếp áp bách đối thủ.
Ở dưới vô số công kích, đối thủ của hắn chỉ có thể bị động phòng ngự, cuối cùng không thể vãn hồi cục diện mà bị người này dùng một trảo đánh bay ra ngoài, đại bại.
- Mạnh Hưng Giác, là thiên tài Vô Ảnh môn.
- Ẩn giấu thật sâu, thân pháp ban nãy chắc là Thiên Cơ biến của Vô Ảnh môn, nghe đồn Thiên Cơ biến này ở trong Đại Uy vương triều chúng ta cũng là một trong các thân pháp cao cấp, hơn nữa lại có yêu cầu cực cao đối với người tu luyện, độ khó cực lớn. Nghe đồn toàn bộ Vô Ảnh môn đã có gần trăm năm nay không ai luyện thành được công pháp này rồi.
- Tuy rằng mấy năm nay Vô Ảnh môn không nổi danh ở Huyền châu ta, thế nhưng trăm năm trước nó cũng là một trong các tông môn cao cấp nhất ở Huyền châu. Nguyên nhân là bởi vì Thiên Cơ biến trấn tông có độ khó tu luyện rất cao, dẫn tới không có cường giả mới sinh ra, vì vậy mới rớt xuống như hiện tại. Xem ra lần này Vô Ảnh môn sẽ nhanh chóng quật khởi a.
- Rốt cuộc bí cảnh Cổ Nam Đô có lai lịch gì chứ, Thiên đạo thần quang là thứ gì mà lại đáng sợ như vậy a? Chẳng những làm cho Lâm Không lĩnh ngộ bí kỹ mới, cũng làm cho Mạnh Hưng Giác lĩnh ngộ Thiên Cơ biến, thứ này quá là kinh người a.
Mọi người chấn động, chợt, cả đám đều đưa mắt nhìn phía lôi đài chỗ Vương Khải Minh đang thi đấu.
Hiện tại, trong các lôi đài chỉ còn lại một lôi đài cuối cùng vẫn còn chưa kết thúc.
- Ta nhớ lôi đài này là của một tiểu tử dùng đao trong Ngũ quốc giao thủ với Chu Hoài a?
- Chu Hoài là thiên tài top đầu của Đại Uy vương triều ta. Sao dùng thực lực của hắn đối phó với một tiểu tử Ngũ quốc lại lâu như vậy chứ?
- Đúng vậy, không phải là hắn cố tình trêu chọc đối phương đó chứ?
Ánh mắt nhìn qua, đồng thời cũng có không ít người của Đại Uy vương triều nói cười nghị luận.
Nhưng sau khi ánh mắt của bọn hắn nhìn về phía lôi đài, ánh mắt vốn đang châm chọc trong nháy mắt lại đều trợn tròn, trong đôi mắt có quang mang kinh người hiện lên, dường như đang nhìn thấy cái gì khó có thể tin vậy.
- Chuyện này...
Mọi người chấn động, cả đám nghẹn họng nhìn trân trối, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Chỉ thấy phía trên lôi đài thứ ba, khắp nơi đều thấy máu me đầm đìa, một thiếu niên cả người là máu đang cầm trong tay một thanh chiến đao màu đen ngạo nghễ đứng ở một bên lôi đài.
Cảnh tượng nhìn qua vô cùng thê thảm.
Thiếu niên kia cả người máu me đầm đìa, áo bào trên thân cơ hồ không có chỗ nào còn hoàn hảo. Thế nhưng hắn vẫn đứng ở trên lôi đài như trước, giống như là chó sói nhìn mình chằm vào con mồi của mình vậy.
Đó là một loại ánh mắt kiên đinh, dường như không đạt được tới mục tiêu thì quyết không bỏ qua, cho dù là chết ở trên lôi đài này cũng không lui lại nửa bước.
Tuỳ tiện, phóng đãng, tức giận, không khuất phục!
Tình cảnh này làm cho nội tâm mỗi người ở đây bị rung động thật sâu.