- Tám tuyển thủ, không ngờ lại có nhiều đệ tử đệ tử Ngũ quốc vào vòng trong như thế a?
- Một đám phế vật, không ngờ lại để cho nhiều tuyển thủ Ngũ quốc xông vào top hai mươi bốn như vậy.
- Quả thực là mất mặt.
Đế Thiên Nhất và tam đại thiên kiêu cùng với rất nhiều cường giả Đại Uy vương triều ở bên ngoài đều không vừa lòng với kết quả này.
Trong suy nghĩ của bọn họ, tỷ lệ này thật sự là rất cao, dựa theo con số như vậy, chẳng phải cuối cùng số lượng đệ tử Ngũ quốc tiến vào thập nhị cường sẽ có hơn bốn người hay sao?
Loại chuyện này sao có thể xảy ra được chứ?
Ở trong lòng của Cường giả Đại Uy vương triều, số lượng võ giả Ngũ quốc có thể xông vào thập nhị cường, lấy được truyền thừa, nhiều nhất không thể vượt quá một hai người.
Tốt nhất là một người cũng không có, tất cả danh ngạch đều bị thiên tài Huyền châu bọn họ thu lấy mới đúng.
Còn di tích Cổ Nam Đô này vốn là thứ nằm trong lãnh thổ Ngũ quốc, bọn họ không thèm để tâm.
- Yên tâm đi, trước đó nhân số nhiều, tu vi có cao có thấp, đến hiện tại cũng có phân chia mạnh yếu. Đương nhiên cũng sẽ có cá lọt lưới có vận khí tốt, thế nhưng đến vòng này, nếu những đệ tử Ngũ quốc này muốn tiến thêm một bước, chỉ sợ khó mà đi nổi a.
- Hừ, hiện tại số lượng thiên tài Huyền châu chúng ta còn lại trên đài là mười sáu người, trừ tam đại thiên kiêu ra, những thiên tài còn lại trên cơ bản đều là thiên kiêu, muốn lấy được danh ngạch truyền thừa từ trên tay bọn họ, khó như lên trời a.
- Cứ cho đám người Ngũ quốc cao hứng một chút đi, sau đó bọn họ sẽ biết cái gì gọi là tuyệt vọng.
- Hắc hắc!
Rất nhiều cường giả Đại Uy vương triều âm thầm giao lưu với nhau, tất cả đều tin tưởng mười phần, bọn họ tin rằng, chiến tích hiện tại chỉ là nhất thời, kết quả cuối cùng vẫn sẽ dựa theo dự liệu trước đó của bọn họ.
Sau khi nghỉ ngơi trong giây lát, thi đấu lôi đài vòng thứ ba bắt đầu.
Cửa này, từ trong hai mươi bốn tên tuyển thủ chọn ra mười hai người đứng đầu, mà tuyển thủ trong top mười hai này sẽ có cơ hội lấy được truyền thừa.
Còn chưa bắt đầu quyết đấu thì bầu không khí trên đài đã trở nên ngưng trọng không gì sánh được.
Mỗi người đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nhau.
Bọn họ khổ cực, từ các nơi chạy tới đây để tham gia khảo hạch, tiến hành quyết đấu, cuối cùng là vì cái gì cơ chứ?
Còn không phải là vì truyền thừa Cổ Nam Đô trong truyền thuyết này hay sao?
Mà hôm nay, cơ hội đang ở trước mắt, chỉ cần lại tiến hành thêm một vòng quyết đấu nữa là bọn họ có thể có được cơ hội nhận truyền thừa a.
Ai lại muốn buông tay cơ chứ?
- Cửa ải này, ta nhất định phải giành thắng lợi!
- Nghe đồn Cổ Nam Đô này lai lịch phi phàm, truyền thừa trong đó tất sẽ không giống bình thường, chỉ cần có thể chiến thắng một đối thủ trong vòng này là ta sex có cơ hội lấy được truyền thừa. Sau này đi ra khỏi Huyền châu, muốn tỏa sáng trong các vương triều cũng không phải là chuyện không có khả năng a.
- Mạnh Hưng Giác ta đi tới nơi này cũng không muốn trở thành đá đặt chân cho tam đại thiên kiêu. Tam đại thiên kiêu này chỉ là có xuất thân tốt một chút, có được rất nhiều tài nguyên bồi dưỡng mà thôi. Nếu như ta cũng có thể được bồi dưỡng như vậy, nhất định tương lai ta sẽ càng thêm kinh người hơn tam đại thiên kiêu Huyền châu hiện tại a.
Ánh mắt của mỗi người đều vô cùng lạnh lùng, trong lòng lặng lẽ gào thét.
- Vòng thứ ba bắt đầu.
Trên đỉnh đầu, thanh âm lạnh lùng của bóng người màu đen truyền đến. Chỉ thấy hắn vung tay lên, một tiếng ùng ùng kinh người vang vọng. Sáu lôi đài ở giữa nhanh chóng lưu chuyển, dung hợp lại với nhau, cuối cùng trở thành ba cái lôi đài riêng biệt.
Ông ông ông ông!
Đồng thời, sáu đạo ánh sáng màu trắng phủ xuống, bao phủ lên trên thân sáu người đang ở trong sân.
- Hả? Vương Khải Minh bị chọn trúng, còn nữa, Hoa Thiên Độ Lưu Tiên Tông cũng bị chọn trúng.
Trong sáu người có hai người dẫn tới sự chú ý của Tần Trần.
Đối thủ của Vương Khải Minh là một thiên tài vừa mới đột Phá Huyền cấp hậu kỳ sau khi được Thiên đạo thần quang tẩy lễ, trước kia Tần Trần cũng đã thấy qua người này thi đấu, thực lực ở các mặt đều cực kỳ kinh người, không thể khinh thường.
Xem như là một người vô cùng trầm ổn ở trong đám thiên tài ở đây.
Ở trong hai mươi bốn tên tuyển thủ, Tần Trần đều đã xem qua mỗi người thi đấu. Hắn hiểu rất rõ, dùng thực lực của Vương Khải Minh, ở đây ít nhất cũng có bảy tám người đủ để làm cho Vương Khải Minh thua.
Thế nhưng hơn mười người còn lại, không hẳn là không có một chút hi vọng nào cả.
- Vương Khải Minh, đối thủ của ngươi, trước đó ta đã xem qua người này xuất thủ, thực lực ở các phương diện của người này đều cực kỳ kinh người, không có điểm yếu và yếu điểm rõ ràng, về mặt tu vi cũng mạnh hơn ngươi một phần.
- Nếu đổi lại là người khác tới đây, chắc chắn sẽ phải thua, thế nhưng ngươi thì lại khác.
- Đao khách là tồn tại từ trước đến nay chưa từng có, có khả năng tạo ra kỳ tích, nếu như ngươi giao thủ chính diện với hắn mà đánh về lâu về dài thì chắc chắn sẽ phải thua. Thế nhưng, ưu thế của ngươi là đao ý, chỉ cần giữ lấy tinh thần không chịu thua, không hẳn là không thể tạo ra kỳ tích a.
Thanh âm của Tần Trần vang lên ở trong đầu của Vương Khải Minh.
- Đa tạ Trần thiếu, ta biết rồi!
Trên lôi đài, Vương Khải Minh nhìn về phía Tần Trần, khẽ gật đầu.
Trong ánh mắt hắn có quang mang lập loè, so với bất kỳ một khoảnh khắc nào trước đây còn kiên định hơn.
Gật đầu, Tần Trần không nói thêm gì nữa.
Chuyện hắn có thể làm cũng chỉ có như vậy mà thôi. Còn Vương Khải Minh có thể chiến thắng đối phương và đi tới bước kia hay không thì không phải là chuyện mà hắn có thể quyết định được.
võ giả muốn đi lên đỉnh cao luôn có trói buộc quanh thân. Mà Tần Trần cũng tin rằng người như Vương Khải Minh, cho dù có thua quyết đấu thì cũng sẽ không ngã xuống. Mà người này chiến đấu sẽ chỉ làm cho hắn càng mạnh hơn mà thôi.
Đây cũng là điểm mà hắn tán thưởng Vương Khải Minh.
Lúc Tần Trần và Vương Khải Minh giao lưu là lúc toàn bộ lôi đài trong Cổ Nam Đô, thậm chí bao gồm cả các cường giả Huyền châu ở bên ngoài Cổ Nam Đô đều nhìn về lôi đài chỗ Hoa Thiên Độ đang đứng, ánh mắt tràn ngập vẻ chấn động.
- Cái gì, Lâm Không? Đối thủ của Hoa Thiên Độ lại là Lâm Không.
- Vận khí của Lâm Không quá kém, không ngờ lại gặp phải Hoa Thiên Độ, thật sự là đáng tiếc.
- Lấy thực lực của Lâm Không muốn tiến vào thập nhị cường quá là dễ dàng, không ngờ hắn lại gặp phải Hoa Thiên Độ, sắp xếp này của ý chí Cổ Nam Đô quá không hợp lý a.
Mọi người náo động, thanh âm ầm ĩ không ngừng vang lên.
Vô số đệ tử Đại Uy vương triều đều chấn động.
Hoa Thiên Độ, đại đệ tử Lưu Tiên Tông, năm nay hai mươi ba tuổi, là một trong các thiên tài Huyền châu đáng sợ trong gần trăm năm nay của Đại Uy vương triều, được xưng là một trong tam đại thiên kiêu của Huyền châu trong thời đại này.
Có thể nói chiến tích của hắn cực kỳ hiển hách, từ khi hắn một đường phát triển tới nay cơ hồ không có địch thủ. Trước khi tới Cổ Nam Đô tham gia khảo hạch thì hắn cũng đã là cường giả Huyền cấp hậu kỳ rồi.
Thậm chí lúc ở Huyền châu hắn đã từng đánh bại cường giả Vũ Tông ngũ giai.
Chuyện này dẫn tới toàn bộ Huyền châu chấn động.
Trên thực tế, tam đại thiên kiêu của Huyền châu đều có ghi chép chiến tích dùng tu vi Huyền cấp hậu kỳ đánh bại cường giả Vũ Tông, đây là một trong các ngưỡng cửa để trở thành thiên kiêu.
Mà hôm nay, sau khi tham gia khảo hạch Cổ Nam Đô, hắn lại còn được rất nhiều Thiên đạo thần quang tẩy lễ.
Có thể nói, đã không có ai biết thực lực chân thật hôm nay của hắn tới đây, còn bao nhiêu chênh lệch với Vũ Tông Ngũ giai.
Thế nhưng cho dù như thế nào đi nữa thì Hoa Thiên Độ cũng là tam đại thiên kiêu của Huyền châu, ở trong lòng các cường giả Huyền châu, bọn họ đều cho rằng hắn là tồn tại đứng đầu trong ba thiên kiêu. Thứ hạng này, không có người nào có khả năng thay đổi, làm dao động tới vị trí của hắn được.
Dù là kẻ nào chống lại Hoa Thiên Độ, đều chỉ có một đường suy tàn mà thôi.
Không ngờ người xui xẻo lại là một người mà tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy - Lâm Không.
Mặc dù Lâm Không không chói mắt như Hoa Thiên Độ, nhưng hắn cũng là một trong các thiên tài cao cấp nhất trong Huyền châu. Thậm chí hắn là tồn tại gần như chỉ ở dưới tam đại thiên kiêu, thậm chí có người còn cho rằng, Lâm Không cũng có thực lực trùng kích vị trí tam đại thiên kiêu.