Nhìn thấy cảnh này Tần Trần mỉm cười:
- Xem ra trải qua lần khảo hạch dự tuyển ở Cổ Nam Đô thực lực của Vương Khải Minh đã tăng lên rất nhiều. Chẳng những đao ý đột phá đến tiểu thành mà còn tạo thành phong cách chiến đấu riêng của bản thân, thực lực như thế đủ để đặt chân ở nơi này, thế nhưng cuối cùng có thể đi được bao xa thì phải nhìn vào vận khí của hắn a.
Sau đó, tranh tài tiếp tục diễn ra. Chỉ là điều có thể dự đoán từ trước cũng đã xảy ra, thực lực của thiên tài Ngũ quốc quả thực không có cách nào so sánh được với phía Đại Uy vương triều.
Trừ U Thiên Tuyết, Tần Trần, Vương Khải Minh ra, cơ hồ tất cả tuyển thủ Ngũ quốc còn lại, chỉ cần gặp phải đệ tử Đại Uy vương triều thì đều bị thua với một tốc độ nhanh nhất, không thể ngăn cản.
Đương nhiên, người đáng sợ nhất vẫn là Đế Thiên Nhất và Hoa Thiên Độ, một khi bị hai người chọn trúng, thiên tài phía Đại Uy vương triều lập tức nhận thua, ngay cả dũng khí giao chiến cũng không có.
Bởi vì trong lòng bọn họ rất rõ, bản thân không thể nào là đối thủ của Đế Tâm thiếu chủ Lưu Tiên Tông được. Nếu như cố gắng giao thủ không chừng sẽ chọc giận hai người, đến lúc đó, thế lực sau lưng bọn họ sẽ bị chèn ép.
Dù làm thế nào đi nữa cũng không có cách nào chiến thắng được thì cần gì phải tự mình chuốc lấy cực khổ cơ chứ.
Sưu sưu!
Lúc này có hai đạo ánh sáng màu trắng hạ xuống, trong nháy mắt thanh niên mặc áo bào đen mạnh nhất của Quỷ Tiên phái đã xuất hiện ở trên lôi đài.
Ở phía đối diện của hắn là một thanh niên có mái tóc ngắn màu rám nắng, khí tức trên người như là núi cao, cực kỳ đáng sợ.
Chứng kiến đối thủ của mình là người này, thanh niên tóc nâu kia nhướng mày, ánh mắt trở nênngưng trọng.
Trải qua thi đấu trước đó, cho dù là người Đại Uy vương triều xem thường Ngũ quốc như thế nào đi nữa thì cũng biết ở trong Ngũ quốc có mấy vị thiên tài cực kỳ đáng sợ.
Đặc biệt là tên thanh niên mặc áo bào màu đen trước mắt này, dường như là đệ tử Quỷ Tiên phái gì đó của Ngũ quốc, trong trận đấu vòng thứ nhất hắn chỉ dùng một ánh mắt là đã có thể đánh bại được một gã thiên tài Đại Uy vương triều rồi.
Hơn nữa, trong khảo hạch dự tuyển lúc trước thành tích của người này cũng cực kỳ đáng sợ, luôn luôn theo sát tam đại thiên kiêu, xếp tới thứ năm.
- Ồ? Là gia hỏa này?
Dưới lôi đài, nhìn thấy thanh niên mặc áo bào đen lên sân khấu, Tần Trần nheo mắt nhìn qua.
Trong các thiên tài ở đây, những người có thể làm cho hắn hơi để ý một chút chính là tam đại thiên kiêu Huyền châu, trừ ba người kia ra còn có thanh niên mặc áo bào màu đen này nữa.
Người này lai lịch bí ẩn, thực lực quỷ dị làm cho Tần Trần có một loại cảm giác khó hiểu. Thực lực của người này đủ để quyết đấu cùng với tam đại thiên kiêu Huyền châu.
- Ngươi ra tay đi.
Trên lôi đài, thanh niên mặc áo bào đen kia đứng ở đó, vẻ mặt không chút quan tâm, mà hai tay lại chắp ở sau lưng, lạnh lùng nhìn thanh niên tóc nâu đang đứng ở trước mặt mình.
- Hắn ta nói vậy là có ý gì?
Mọi người sửng sốt!
Đây chính là lôi đài chiến đấu a, không ngờ người này lại chắp hai tay ra sau lưng, hắn ta không định xuất thủ hay sao?
Thanh niên tóc nâu cũng nhướng mày, hiển nhiên hắn cũng không hiểu ý tứ của người thanh niên mặc áo bào đen này.
- Thiên tài Đại Uy vương triều các ngươi cũng không quá mạnh, đối phó với ngươi ngay cả hai tay ta cũng không cần dùng.
Thanh niên mặc áo bào đen cười nhạt mở miệng nói.
- Làm càn.
- Cuồng vọng.
- Quả thực là kiêu ngạo.
Nghe vậy, tất cả mọi người chấn động.
Tất cả người của Đại Uy vương triều đều tức giận nhìn về phía thanh niên mặc áo bào đen đang đứng ở trên đài, tròng mắt cơ hồ có thể phun ra lửa.
Thanh niên mặc áo bào đen làm như vậy quả thực là vũ nhục thiên tài Huyền châu bọn họ.
Ở chỗ Quỷ Tiên phái, một gã trưởng lão mặc áo bào màu đen nhướng mày nói:
- Hắn quá kích động.
Một gã lão giả mặc áo bào màu đen khác lạnh lùng cười một tiếng nói:
- Giáo tử luôn như vậy, không phải ngươi cũng không biết a. Trước đó Lãnh Vô Song đả thương lão ngũ, nếu như Giáo tử không phẫn nộ mới là lạ.
- Thôi, kệ hắn đi.
Dường như lão giả mặc áo bào đen lên tiếng trước cũng biết tính cách của thanh niên mặc áo bào đen kia cho nên chỉ có thể thở dài mà không nói gì.
- Thú vị.
Ngược lại đám người Đế Thiên Nhất thì nhếch miệng nở một nụ cười lạnh lùng, hiển nhiên cũng có chút hiếu kỳ với hành động của thanh niên mặc áo bào đen này.
- Ngươi không cảm thấy ngươi quá cuồng vọng hay sao?
Khuông mặt của thanh niên tóc nâu đỏ bừng lên, giống như là gan heo vậy. Hắn đường đường là thiên tài Huyền châu, cường giả Huyền cấp hậu kỳ, không ngờ lại bị người ta xem thường như vậy.
- Đây là ngươi tự tìm đường chết, như vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Thanh âm dữ tợn, đáng sợ vang lên. Vừa mới nói xong thì thanh niên tóc nâu đã ra chiêu.
- Long Tranh Hổ Đấu!
Rống!
Vừa ra tay đã là một quyền kinh thiên động địa, tiếng gào thét cực lớn vang vọng trong đất trời, một hư ảnh cự long mơ hồ xuất hiện ở trên lôi đài, tản ra uy áp kinh khủng.
Bị thanh niên mặc áo bào đen coi thường, trong lòng người này triệt để phẫn nộ. Cho nên lúc xuất thủ cũng không có ý lưu tình, vừa ra tay đã là toàn lực.
Quyền uy kinh khủng hóa thành cự long dữ tợn gào thét, đánh về phía thanh niên mặc áo bào đen kia.
- Là Thiên Long Quyền Pháp của Bá Quyền môn, tu luyện tới cực hạn đủ để đánh nát đất đá!
- Hừ, trước đây chưởng môn Bá Quyền môn đã từng thi triển ra Thiên Long Quyền Pháp này, dưới một quyền của hắn, cả một một ngọn núi nhỏ cũng phải vỡ nát. Mặc dù quyền của Vương Đông không có uy lực như của chưởng môn Bá Quyền môn, thế nhưng tốt xấu gì hắn cũng là đệ nhất thiên tài Bá Quyền môn a. Về mặt hỏa hầu cũng có ba phần tương tự, tiểu tử kia khinh thường hắn như vậy, quả thực là tự tìm đường chết.
- Dám khinh thị thiên tài Đại Uy vương triều ta, hắn chuẩn bị khóc đi.
Thấy thế, rất nhiều cường giả của Đại Uy vương triều đều nghị luận ầm ĩ, nét mặt phấn chấn!
Ầm ầm!
Trong lúc bọn họ đang mong đợi kết quả như dự đoán diễn ra gì.
Một đạo quang mang đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đã đánh tan cự long, toàn bộ quyền pháp hóa thành kình khí tiêu tán trong hư không.
Phía sau kình khí cuồn cuộn, thanh niên mặc áo bào đen thu hồi chân phải, đi từng bước về phía đối phương.
- Cái gì? Là cước pháp, thối công thật là đáng sợ.
- Tùy ý đá một cước đã đá nát chiêu thức của Thiên Long Quyền Pháp a.
- Làm sao có thể được chứ?
Mọi người vô cùng chấn động lên tiếng.
Thanh niên tóc nâu tên là Vương Đông cũng biến sắc.
- Long hành hổ bộ!
Sưu sưu sưu!
Không có ý chính diện giao thủ với thanh niên mặc áo bào đen, thân thể Vương Đông liên tiếp lập loè ở trên lôi đài. Người hóa thành từng đạo tàn ảnh, đồng thời cũng điên cuồng ra quyền đánh về phía thanh niên mặc áo bào đen.
Hống hống hống!
Chân lực kinh người phát ra tiếng gầm vang vọng trong không gian, quyền ảnh bao phủ bốn phía như là một cái lưới, không ngừng trùng kích về phía thanh niên mặc áo bào đen.
Trong nháy mắt, khắp nơi trên toàn bộ lôi đài đều nghe thấy tiếng giao long gào thét, dưới quyền phong cuồn cuộn không khí vỡ nát, khắp nơi đều nghe thấy tiếng nổ ầm ĩ vang vọng.
Thế nhưng mặc cho Vương Đông tấn công ra sao thì nét mặt của thanh niên mặc áo bào đen vẫn bình thản như nước, hai chân liên tục đá ra, đánh tan tất cả quyền pháp mà Vương Đông đánh ra thành phấn vụn, quyền phong mạnh mẽ lại không có cách nào tới gần hắn mảy may. Ngược lại hắn còn đi từng bước về phía trước.
Toàn bộ quá trình, hai tay của thanh niên mặc áo bào đen vẫn đặt ở sau lưng.
- Tại sao thực lực của gia hỏa này lại đáng sợ như vậy chứ?
Khuôn mặt Vương Đông tràn ngập vẻ dữ tợn, hiển nhiên tạo nghệ của đối phương ở trên cước pháp vượt qua tưởng tượng của hắn.
- Quyết không thể để cho hắn tới gần ta.
- Thiên Long Thăng Thiên!
Miệng rống to một tiếng dữ tợn, Vương Đông thi triển ra một chiêu mạnh nhất của hắn.
Ầm ầm!
Tiếng giao long gào thét vang vọng ở trong thiên địa, trong chớp mắt Vương Đông đã tìm được cơ hội đánh ra một quyền trước khi thanh niên mặc áo bào đen xuất thủ đánh trả, quyền uy đáng sợ bắn ra, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt đối phương.
Điều làm cho Vương Đông mừng như điên chính là, đối mặt với một quyền đáng sợ như thế mà đối phương lại như ngốc vậy, không có chút phản ứng nào cả.
- Chết cho ta!
Oanh một tiếng, một quyền này của Vương Đông nặng nề đánh vào ngực của thanh niên mặc áo bào đen.