U Thiên Tuyết xuất hiện ở bên cạnh quảng trường, vẻ mặt lạnh lùng, mà Hoa Phi Vụ thì bị truyền tống ra ngoài, rơi xuống bên ngoài Cổ Nam Đô.
- Không ngờ ta lại thua.
Vội vàng phủ lên trên người một bộ trường bào, che kín cảnh xuân lộ ra, trong lòng Hoa Phi Vụ xấu hổ và giận dữ vô cùng.
Cùng lúc đó ở chung quanh nàng truyền đến tiếng xôn xao khó có thể tin được.
- Cái gì? Nhanh như vậy đã kết thúc rồi sao?
- Không ngờ Hoa Phi Vụ của Lưu Tiên Tông lại thua, người thắng là U Thiên Tuyết.
- Đám người Ngũ quốc này sao lại đáng sợ như vậy cơ chứ? Quá khoa trương, làm sao có thể được chứ?
- Hoa Phi Vụ này quá yếu.
- Sai, không phải là Hoa Phi Vụ quá yếu, là U Thiên Tuyết quá mạnh, nàng ta chỉ là một đệ tử Ngũ quốc mà thôi, sao thực lực lại đáng sợ như vậy cơ chứ?
Đám người bên dưới không ngừng nghị luận, thanh âm như là tiếng nổ vang vọng.
U Thiên Tuyết chiến thắng Hoa Phi Vụ, chuyện này không thể nghi ngờ là một cái tát vào mặt cường giả Đại Uy vương triều.
Trên quảng trường, Tần Trần cười nhạt một tiếng.
Nếu như Đại Uy vương triều cứ giữ định kiến vô địch thiên hạ thì sớm muộn cũng sẽ tụt dốc không phanh.
Có lẽ trước khi khảo hạch ở Cổ Nam Đô bắt đầu, đám người U Thiên Tuyết hoàn toàn không có cách nào so sánh với thiên tài của Đại Uy vương triều, thế nhưng trải qua ba lần khảo hạch dự tuyển với những thiên tài có thiên phú tuyệt hảo, ngộ tính kinh người, bọn họ cũng đã học được rất nhiều thứ.
Lại thêm được Thiên đạo thần quang tẩy lễ sau khi khảo hạch dự tuyển kết thúc, làm cho đám người U Thiên Tuyết hoàn toàn có khả năng đuổi theo bước chân của đám thiên tài Đại Uy vương triều.
Mà lúc này cũng tới lượt hắn lên đài.
Ầm!
Một gã cường giả mặc áo bào màu đen của Quỷ Tiên phái đánh ra một chưởng, đánh bay một gã cường giả Huyền cấp trung kỳ đỉnh phong của Đại Uy vương triều ra ngoài.
- Hả?
Tần Trần nhướng mày.
Mấy tên đệ tử Quỷ Tiên phái này, hắn luôn chú ý tới bọn họ. Thế nhưng không ngờ tới hiện tại mới bị loại bỏ một người, vẫn còn năm người ở trên lôi đài.
- Không biết đám thiên tài này từ đâu chui ra a? Không ngờ lại mạnh hơn một phần so với thiên tài phổ biến của Đại Uy vương triều a?
Trong lòng Tần Trần nghi hoặc, thiên tài như vậy tuyệt đối không phải là người mà Quỷ Tiên phái Ngũ quốc có khả năng bồi dưỡng ra được.
Trong lúc hắn đang nghi hoặc thì có hai đạo ánh sáng màu trắng hạ xuống, Lãnh Thư công tử Lãnh Vô Song và một gã thiên tài mặc áo bào màu đen của Quỷ Tiên phái đồng thời bị đưa lên đài.
Hai mắt Tần Trần sáng ngời.
Y theo tính cách của mấy tên tên thiên tài Quỷ Tiên phái này, có lẽ cũng không phải là loại người không đánh mà hàng, mà thực lực của Lãnh Thư công tử cũng sẽ làm cho đối phương phải bộc lộ ra công pháp và thực lực chân chính của mình.
Sau khi nhìn thấy đối thủ của mình là Lãnh Vô Song, ánh mắt thiên tài Quỷ Tiên phái trở nên lạnh lẽo, trên người bộc phát ra một cỗ chiến ý trước nay chưa từng có.
Một cỗ khí tức lạnh lẽo từ trên người hắn lan tràn ra bên ngoài.
- Ngươi không phải là đối thủ của ta, nếu cút ngay xuống thì ta còn có thể tha cho ngươi một mạng.
Lãnh Thư công tử lạnh lùng nhìn về phía đối phương, đôi mắt lạnh lẽo vô cùng.
- Rất lớn lối.
Khóe miệng thiên tài mặc áo bào màu đen nhếch lên, âm trầm đáp một tiếng.
- Ngươi đang muốn tìm chết sao?
Sắc mặt của Lãnh Thư công tử trở nên âm trầm xuống, không ngờ tiểu tử Ngũ quốc này lại không sợ hắn, rõ ràng là đặt mình vào mắt mà.
- Tự tìm chết sao? Khặc khặc khặc, Lãnh Thư công tử, một trong những thiên kiêu của Huyền châu, không biết liệu ngươi có bản lĩnh như trong lời đồn hay không.
Liếm liếm đầu lưỡi, thanh âm của thiên tài mặc áo bào màu đen mang theo vẻ nóng lòng muốn thử, không có một chút sợ hãi nào cả.
- Đáng hận, sao mỗi một người đều không coi bổn công tử vào mắt vậy chứ?
Lãnh Thư công tử triệt để phẫn nộ, sưu một cái, ngọc phiến trong tay đột nhiên mở ra, một cỗ khí tức kinh người lan trà ra bên ngoài.
Vũ khí của Lãnh Thư công tử và Lý Khôn Vân đều là quạt, một cái là ngọc phiến, một cái là ngân phiến, nhưng khí thế khi hai người cầm đánh lại có khác biệt như trời và đất.
Tần Trần híp mắt lại: Người sử dụng quạt làm vũ khí không nhiều lắm, bảo binh loại hình quạt lại càng hiếm thấy. Thế nhưng chính bởi vì hiếm thấy cho nên mới khó sử dụng thành thạo.
Cũng được, để hắn xem xem Lãnh Thư công tử được xưng là tam đại thiên kiêu của Huyền châu có bản lãnh gì.
- Thực lực không phải dựa vào miệng mà nói, mà là chiến tạo ra a.
Ầm ầm!
Thân thể thoắt một cái, không đợi Lãnh Thư công tử công kích thì thiên tài mặc áo bào màu đen đã xuất thủ trước, vừa ra tay đã đánh ra công kích cuồng bạo cực kỳ đáng sợ, quyền phong màu đen như là ác ma dương nanh múa vuốt đánh về phía Lãnh Thư công tử. Quyền phong như là gió lốc, ở giữa quyền phong tạo thành chân không, bao phủ lên toàn thân Lãnh Thư công tử, khiến cho hắn không động đậy được.
- Phiến Động Càn khôn!
Đối mặt với sát chiêu của thiên tài mặc áo bào màu đen, Lãnh Vô Song không chút hoang mang mà giơ hai tay ra, quạt xòe ra,giống như khổng tước xòe đuôi, sau đó chợt phất một cái.
Ào ào ào ào ào ào...
Một phất này như muốn tập kết toàn bộ chân khí trong thiên địa qua đây tạo thành một đầu cự long cuồn cuộn, sau đó xông tới chỗ vị thiên tài mặc áo bào màu đen kia.
Con ngươi của vị thiên tài mặc áo bào màu đen kia đột nhiên co rụt lại, gió lốc phổ thông hắn không quá để tâm. Thế nhưng gió lốc do Lãnh Thư công tử phát ra cực kỳ mạnh, lực lượng như có thể đánh nát núi lớn, thậm chí còn xuất hiện hiện quang mang trong suốt, là hiện tượng của việc ngưng luyện tới cực điểm.
Quyền ấn hóa thành ác ma màu đen đánh vào phía trên gió lốc, mười phần lực lượng lập tức bị lực lượng của gió lốc tiêu trừ đi ba thành, bảy thành còn lại lại càng không có cách nào ngăn cản được thế đi của gió lốc.
- Lực lượng thật là cường đại, Lãnh Thư công tử không hổ là thiên kiêu, chỉ là bằng vào những thứ này còn chưa đủ để làm ta thua!
Ầm! Ầm! Ầm!
Thấy một quyền không được, thiên tài mặc áo bào màu đen liên tiếp đánh ra hơn mười quyền, mỗi một quyền đều ẩn chứa uy áp kinh người, giống như ma thần điên cuồng va chạm với cự long. Một tiếng răng rắc vang lên, đánh cho cự long bằng kình khí kia ầm ầm tiêu tán.
- Hả? Không ngờ lại phá được Phiến Động Càn khôn của ta.
Sắc mặt của Lãnh Thư công tử lại càng khó coi hơn nữa.
- Tay cầm quạt lông khăn buộc đầu, mái chèo hôi phi diệt!
Quát lạnh một tiếng, Lãnh Thư công tử lạnh lùng vung ngọc phiến trong tay lên, một đạo ánh sáng lộng lẫy hóa thành cự long, đánh về phía thiên tài mặc áo bào màu đen.
Hai cánh tay của thiên tài mặc áo bào màu đen giao với nhau, bị đánh bay ra ngoài, thân thể ở trên không trung lăn lộn một cái, sau đó rơi bịch xuống mặt đất.
- Phiến Vũ Phi Liêm!
Không đợi đối phương có cơ hội thở dốc, hai đạo liêm đao lại bắn về phía trước. Nếu là người bình thường thi triển ra thì có thể tránh thoát một cách rất dễ dàng. Thế nhưng Lãnh Thư công tử thi triển ra lại nhanh đến cực hạn, phong tỏa tất cả không gian, thiên tài mặc áo bào màu đen vừa mới rơi xuống đất thì kình khí đã đi tới trước người. Trong lúc nguy cấp, thiên tài mặc áo bào màu đen kia chỉ kịp tránh thoát đạo thứ nhất thì đã bị đạo thứ hai hung hăng bổ trúng.
Phốc phụt!
Miệng phun ra một ngụm máu tươi, khóe miệng có máu tươi trào ra nhè nhẹ, thân thể ở trên lôi đài bay ngược về phía sau mấy chục thước.
- Quá cường đại, căn bản không cùng một cấp bậc, người này dám cả gan khiêu chiến Lãnh Thư công tử, quả thực là không biết trời cao đất rộng a.
- Hắn nghĩ Lãnh Thư công tử cùng một bậc với những thiên tài Huyền châu bị đánh bại trước đó sao? Quá ngây thơ, Lãnh Thư công tử chính là tam đại thiên kiêu của Huyền châu ta, há là tồn tại mà những thiên tài khác có thể so sánh được chứ.
- Nếu như người này nghĩ có thể đánh bại những thiên tài khác trong Huyền châu là có thể chiến đấu với Lãnh Thư công tử thì ta chỉ có thể nói hắn quá ngây thơ.
- Hừ, sự cường đại của Lãnh Thư công tử không phải là thứ mà bọn họ có thể phỏng đoán ra được, có lẽ đối phó với hắn Lãnh Thư công tử không cần nghiêm túc a.
- Chuyện này còn cần phải nói sao, tam đại thiên kiêu của Huyền châu so với những thiên tài thiên kiêu còn lại, tuy là chỉ kém một đường. Thế nhưng thực lực đâu chỉ mạnh hơn một chút a, ước chừng ít nhất cũng phải hơn một cấp bậc.
võ giả Đại Uy vương triều cười nhạt, sự tự tin đã quay trở lại với bọn họ.