Giờ khắc này, mọi âm thanh trong toàn trường biến mất, tất cả mọi người lặng ngắt như tờ.
Một lúc lâu sau, tiếng nghị luận ầm ầm vang lên.
- Cái gì? Nhất Tự Điện kiếm Chư Cát Thanh thua sao?
- Thật là mạnh mẽ!
- Trong thời gian ngắn như vậy mà Tần Trần lại có thể lĩnh ngộ được tuyệt chiêu Lôi Kiếm chi vực của Chư Cát Thanh, hơn nữa khi thi triển ra uy lực hơn xa Chư Cát Thanh a, ta đang hoa mắt sao?
- Không chỉ là Lôi Kiếm chi vực, thứ mạnh nhất của Nhất Tự Điện kiếm Chư Cát Thanh là tốc độ, thế nhưng ở phương diện tốc độ Tần Trần cũng hơn đối phương một bậc.
- Tần Trần này mới là Huyền cấp sơ kỳ đỉnh phong a, không ngờ lại có thể đánh bại được Nhất Tự Điện kiếm Chư Cát Thanh, chuyện này...
Toàn bộ mọi người bên ngoài Cổ Nam Đô xôn xao, tiếng huyên náo vang thẳng lên tận trời cao, quả thực muốn lật tung mây mù trên không trung.
Quả thực không thể tưởng tượng được nổi.
Thân là thiên tài Đại Uy vương triều, lấy tu vi Huyền cấp hậu kỳ đối chiến với Huyền cấp sơ kỳ đỉnh phong, không ngờ người chiến thắng lại là Tần Trần, chuyện này...
Còn có thiên lý hay không?
Ở trong lòng cường giả Huyền châu, dưới tình huống bình thường mà nói, không phải là thiên tài của Đại Uy vương triều ung dung vượt cấp chiến đấu, đánh bại người Ngũ quốc sao, sao tình huống thoáng cái lại đảo ngược như vậy chứ?
Điều làm cho bọn họ càng khiếp sợ hơn chính là, phương thức Tần Trần đánh bại Chư Cát Thanh cũng không phải là lấy thực lực tuyệt đối để đánh bại hắn.
Mà triệt để giày vò nghiền ép ở lĩnh vực mà Chư Cát Thanh cường đại nhất đó là tốc độ và Lôi Kiếm chi vực, loại cảm giác này khác với đánh bại Chư Cát Thanh một cách đơn giản.
Bởi vì làm như vậy chẳng khác nào đang làm nhục đối phương!
- Ồ? Tần Trần, có chút thú vị, ban nãy là ta nhìn lầm!
Trên quảng trường, ánh mắt ba người Hoa Thiên Độ đều nheo lại.
Nếu như tu vi của Tần Trần cao hơn Chư Cát Thanh, hoặc là dùng thủ đoạn khác đánh bại Chư Cát Thanh, có lẽ bọn họ sẽ không khiếp sợ như vậy.
Dù sao, sở trường của mỗi người khác nhau, tu vi cũng không thể chứng minh tất cả được.
Thế nhưng.
Tần Trần lại dùng dùng phương thức Chư Cát Thanh am hiểu nhất để đánh bại đối phương.
Chuyện này làm cho bọn họ không khỏi giật mình.
- Hừ, hắn ta dùng phương thức này là muốn ra oai với thiên tài Đại Uy vương triều chúng ta sao? Ta thừa nhận, thiên phú chiến đấu của Tần Trần này không tệ, nhưng nếu như hắn chỉ có một chút thực lực như vậy mà nói thì đừng có coi thường thiên tài Huyền châu chúng ta a.
Cười lạnh một tiếng, trong con ngươi của Hoa Thiên Độ bắn ra hàn ý, dáng vẻ vẫn cao cao tại thượng như trước.
- Đại sư huynh, Tần Trần này quá cuồng vọng, nếu như hắn gặp phải ta, nhất định ta sẽ cho hắn một chút giáo huấn.
Ánh mắt Hoa Phi Vụ âm lãnh, tràn ngập hàn ý.
- Có chút thực lực, nhưng Chư Cát Thanh cũng chỉ là thiên tài coi như không tệ ở Huyền châu ta mà thôi, không được coi là cao cấp nhất, nếu Tần Trần nghĩ rằng đánh bại Chư Cát Thanh là đã có thể đứng trên thiên tài Huyền châu ta, ta chỉ có thể nói hắn quá ngây thơ.
Lãnh Vô Song cũng cười nhạt, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Phương thức chiến đấu lúc trước của Tần Trần không thể nghi ngờ đã làm cho rất nhiều thiên tài của Đại Uy vương triều không hài lòng, trong lòng vô cùng tức giận.
Lúc này.
Trên năm lôi đài, chiến đấu vẫn đang tiếp tục.
Sưu sưu!
Hai đạo ánh sáng màu trắng phủ xuống, U Thiên Tuyết và Hoa Phi Vụ đồng thời bị chọn trúng, xuất hiện ở trên cùng một lôi đài.
- Ồ, Hoa Phi Vụ của Lưu Tiên Tông đấu với U Thiên Tuyết Ngũ quốc.
- Không ngờ lại là hai người bọn họ, có trò hay để xem rồi.
- Hoa Phi Vụ là thiên tài của Lưu Tiên Tông, chưởng pháp vô song, trước khi đột phá vốn đã là thiên tài Huyền cấp sơ kỳ, mà U Thiên Tuyết này ban đầu chỉ là võ giả Thiên cấp hậu kỳ đỉnh phong, chỉ sợ không phải là đối thủ của Hoa Phi Vụ a.
- Chuyện này còn cần phải nói sao, ta nghe nói Hoa Phi Vụ là một trong các thiên tài mạnh mẽ của Lưu Tiên Tông, trừ Hoa Thiên Độ, có lẽ thực lực của hắn cũng không kém.
- Khà khà, vậy chúng ta xem trò hay đi thôi.
Mọi người chấn động, không ngừng bàn tán.
U Thiên Tuyết và Hoa Phi Vụ đều là nữ tử có dung mạo cực kỳ xinh đẹp, hai người vừa lên đài đã lập tức khiến cho mọi người chú ý.
- Hừ, không nghĩ tới đối thủ cửa này của ta lại là ngươi, tiện nhân, may mắn của ngươi tới đây là kết thúc rồi.
Nhìn thấy đối thủ của mình là U Thiên Tuyết, trong con ngươi của Hoa Phi Vụ hiện lên một chút oán độc và tức giận, sau đó nàng lạnh lẽo nói ra một câu.
- Ai thắng ai thua, hiện tại còn khó mà nói được.
U Thiên Tuyết nhướng mày, nàng không hận không thù với Hoa Phi Vụ này, sao vừa lên đài đối phương đã nhục mạ mình cơ chứ?
- Khó mà nói? Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? Chỉ là một dân đen Ngũ quốc ti tiện mà thôi, ngươi cho là mình là tiên tử cao quý sao? Loại người như ngươi chỉ có thể gả cho đệ tử Đại Uy vương triều ta, làm nô lệ ti tiện đời đời mà thôi.
Hoa Phi Vụ dùng giọng oán độc nói.
- Ta không đắc tội với ngươi đúng không?
U Thiên Tuyết lạnh lùng nói:
- Ngươi luôn mồm nói tiện nhân, thế nhưng ngươi không biết người thấp hèn chính là ngươi hay sao?
- Nếu như còn mạnh miệng thì ta sẽ vả nát cái miệng thối của ngươi ra!
Sưu!
Vừa mới nói xong, đột nhiên Hoa Phi Vụ đã xuất hiện ở bên phải U Thiên Tuyết, tay hung hăng đánh ra một chưởng về phía gò má của nàng.
Chưởng ảnh biến ảo ở trong hư không, trong nháy mắt đã biến ảo thành vô số huyễn ảnh, tầng tầng lớp lớp, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt U Thiên Tuyết, hiển nhiên đối phương muốn hung hăng đánh bay nàng, làm nhục nàng.
- Phong Hoa Tuyết Nguyệt!
Rõ ràng là tỷ thí nhưng đối phương lại hung hăng như vậy, đối phương nghĩ nàng dễ bắt nạt hay sao?
Trong lòng U Thiên Tuyết tức giận, trên mặt lại không tỏ vẻ gì, cả người có một cỗ chân lực mờ ảo lưu chuyển, vô số kiếm quang ngập trời hóa thành từng ánh sao tiêu diệt từng đạo chưởng ảnh của đối phương.
- Hả? Thiên Thủ Hóa Tiên Chưởng!
Thấy một chiêu của mình không trúng, Hoa Phi Vụ lại càng trở nên dữ tợn, thân thể thoắt một cái, bàn tay lại hung hăng vỗ xuống.
Chưởng ảnh ngập trời bao phủ hư không, trong nháy mắt xuất hiện hàng trăm hàng ngàn chưởng ảnh, như là tiên nhân xuất thủ hàng yêu trừ ma vậy.
- Phi Tuyết Liên Thiên!
Trong hư không đột nhiên có vô số bông tuyết đầy trời rơi xuống, trong bông tuyết tràn ngập sát khí khiếp người, chính là từng đạo kiếm khí buông xuống, bao phủ phương viên mấy trượng, tạo thành thiên la địa võng!
Phốc phốc phốc!
Bông tuyết kiếm quang giao thoa với chưởng ảnh, cả hai cùng tiêu tán, kình khí sắc bén tạo thành gió xoáy mạnh mẽ quét qua chung quanh!
- Phi Tiên Bộ!
Thấy chính diện giao thủ không chiếm được thượng phong, thân thể ở trên lôi đài của Hoa Phi Vụ lóe lên, hóa thành tàn ảnh. Thân thể như là chim bay ở trong sương mù, trong chớp mắt đã xuất hiện sau lưng U Thiên Tuyết.
- Tiện nhân, để xem ngươi còn có thể ngăn cản được chiêu này của ta nữa hay không, Uyên Ương Hí Thủy!
- Cút xuống cho ta!
Hoa Phi Vụ cao ngạo nói, hai tay một trái một phải đồng thời xuất thủ, chưởng ảnh đầy trời bao phủ rất nhiều bộ vị ở trên người U Thiên Tuyết, kình khí đánh tới như muốn xé rách áo bào trên thân U Thiên Tuyết thành phấn vụn, làm thân thể nàng lộ ra bên ngoài.
- Hèn hạ.
U Thiên Tuyết ánh mắt băng lãnh, kiếm ý bạo phát.
Phốc phốc phốc!
Trong tiếng ầm ầm kịch lên, trên người U Thiên Tuyết bạo phát ra quang mang vạn trượng, tiêu diệt tất cả công kích của Hoa Phi Vụ. Ở quanh thân nàng, kiếm ý vô hình tạo thành một màn phòng ngự vô hình ngăn cản tất cả công kích trước mặt.
- Cái gì? Đây là kiếm ý gì vậy?
Hai mắt Hoa Phi Vụ trợn lên tròn xoe, thất kinh hỏi một câu.
- Phong Tuyết Giao Gia!
Đáp lại nàng là hai mắt lạnh lùng cùng với một kiếm lạnh lẽo thấu xương của U Thiên Tuyết, kiếm quang sắc bén không thể địch nổi, đánh vỡ chân lực hộ thể bên ngoài thân Hoa Phi Vụ, sau đó đánh bay nàng ta về phía sau.
Phốc phụt!
Máu tươi trong miệng phun ra, áo bào trên người Hoa Phi Vụ nát bấy, nặng nề ngã xuống lôi đài, để lộ ra cái yếm màu hồng nhạt cùng với xuân ở bên trong.
- Ngươi...
Hoa Phi Vụ xấu hổ và giận dữ, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Keng!
Tra trường kiếm vào vỏ, quang mang quanh quẩn bên ngoài thân thể U Thiên Tuyết tan biến, nàng cũng không thèm nhìn đối phương lấy một lần mà thản nhiên để ánh sáng bao phủ, truyền tống ra bên ngoài.