- Hả? Tốc độ của kiếm không tệ!
Tần Trần sáng mắt lên, hắn có thể cảm giác được ở trong chớp mắt này tốc độ kiếm chiêu của Chư Cát Thanh đã mạnh mẽ tăng lên gấp đôi.
Kiếm quang chi chít bởi vì tốc độ quá nhanh, ẩn nấp ở trên hư không cho nên dùng mắt thường không có cách nào nắm bắt được.
- Đáng tiếc, linh hồn lực và tinh thần lực của ta đều vượt xa cấp bậc Vũ Tông, cho dù ngươi có bao nhiêu kiếm quang thì cũng không thể giấu diếm được ta.
Tần Trần cười nhạt.
Ở dưới linh hồn lực của hắn, mặc kệ kiếm có nhanh thế nào đi nữa thì hắn cũng có thể cảm ứng được.
Nhưng, Tần Trần lại không làm như thế, hắn thu linh hồn lực và tinh thần lực lại, đối với hắn mà nói, thi triển linh hồn lực và tinh thần lực chẳng khác gì là đang ăn gian cả.
Đồng thời, hắn nhắm hai mắt lại.
- Tiểu tử này đang làm cái gì vậy?
- Đối mặt với Nhất Tự Điện kiếm của Chư Cát Thanh mà lại dám không tránh né, lại còn nhắm hai mắt lại.
- Gia hỏa này biết rõ bản thân không địch lại cho nên mới chờ chết hay sao?
Mọi người kinh ngạc, tất cả đều há hốc mồm.
- Hừ, giả thần giả quỷ.
Chư Cát Thanh cười nhạt, toàn lực ra tay, mắt thấy kiếm quang lập loè sắp chém trúng thân thể Tần Trần thì đột nhiên thì thanh thanh kiếm rỉ thần bí trong tay Tần Trần bỗng dưng chấn động.
Sưu!
Như là có một trận gió thổi qua.
Đinh đinh đinh đinh!
Tiếng kim loại va chạm vang lên, dường như vô số kiếm quang chém vào trước mặt Tần Trần lại bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản, không thể tiến thêm vào nửa bước.
Nhìn kỹ lại, lúc này mọi người mới khiếp sợ phát hiện ra, tay phải của Tần Trần đang rung động với tốc độ cao, mỗi một lần rung động là đâm ra một kiếm, trong nháy mắt đã va chạm với kiếm quang của Chư Cát Thanh ở trong hư không.
Trong nháy mắt, tất cả kiếm quang đều không bị bỏ sót, tất cả đều bị chặn lại.
- Cái gì? Toàn bộ kiếm quang đều bị ngăn cản?
- Chín chín tám mươi mốt đạo kiếm quang, trong nháy mắt lại bị ngăn cản toàn bộ sao?
- Sao có thể xuất thủ nhanh như vậy được chứ?
Mọi người rung động, tình cảnh này quả thực như là một quả bom nổ trước mặt mọi người vậy.
Chuyện làm cho bọn họ càng kinh hãi hơn nữa chính là, trong toàn bộ quá trình hai mắt của Tần Trần vẫn nhắm chặt.
Bản thân nhắm mắt mà lại có thể ngăn cản được chín chín tám mươi mốt kiếm nhanh đến cực hạn, không biết tại sao người này lại làm được điều này a.
- Đây chính là tuyệt chiêu, kiếm nhanh nhất của ngươi hay sao?
Mở mắt, khóe miệng Tần Trần nở nụ cười nhạt.
Thân là một gã kiếm khách, tuy ban nãy hắn nhắm hai mắt lại, thế nhưng lại mở ra kiếm nhãn. Lực nhận biết của thứ này đối với kiếm khí rất rõ ràng, lấy khí ngự kiếm, từ đó mới có thể ngăn cản khoái kiếm của Chư Cát Thanh một cách đơn giản.
Khuôn mặt Chư Cát Thanh biến sắc, trong lòng vẫn còn đang khiếp sợ.
- Cái gọi là khoái kiếm của ngươi cũng chỉ như vậy mà thôi, gần ếch ngồi đáy giếng, ta sẽ để ngươi trải nghiệm một chút, cái gì mới là khoái kiếm chân chính.
Giọng nói vừa dứt, sưu một cái, thân thể Tần Trần bỗng dưng biến mất tại chỗ.
Phốc sưu!
Trong hư không bỗng dưng có gió thổi qua, Chư Cát Thanh còn chưa kịp phản ứng thì áo bào trên ngực đã bị rạch ra một vết kiếm ngân rồi.
- Đáng chết!
Kiếm khí phun trào, Chư Cát Thanh vung vẩy trường kiếm, điên cuồng ngăn cản.
Đinh đinh đinh!
Từng đạo kiếm quang vọt tới, Chư Cát Thanh liên tiếp lui về phía sau, cắn răng, cố gắng ngăn cản.
- Chậm, quá chậm!
Trong hư không, tiếng quát lạnh của Tần Trần vang lên, từng đạo kiếm quang giống như mưa sa bắn xuống.
- A a a a...
Chư Cát Thanh điên cuồng rống to, ở dưới kiếm quang càng lúc càng nhanh của Tần Trần, hắn liên tiếp đề cao tốc độ của bản thân lên.
- Nhanh, nhanh hơn chút nữa!
Thế nhưng cho dù hắn có nhanh hơn nữa thì thanh âm của Tần Trần vẫn như bùa đòi mạng vang vọng ở trong đầu của hắn.
Ở bên ngoài Cổ Nam Đô, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Chư Cát Thanh lấy khoái kiếm mà nổi danh, tuy rằng thực lực của bản thân hắn không phải là mạnh nhất ở trong tất cả các thiên tài kiếm khách của Huyền châu, thế nhưng tốc độ kiếm của hắn lại là số một trong toàn bộ các thiên tài của Huyền châu.
Nhưng hôm nay, hắn lại bị Tần Trần này đuổi đánh.
Chuyện này...
Tất cả mọi người triệt để ngây người, thoáng cái thế giới quan của bọn họ đã bị phá vỡ.
Bọn họ khiếp sợ một thì, trên lôi đài trong lòng Chư Cát Thanh lại càng thêm kinh hãi mười.
Đinh đinh đinh!
Đinh đinh đinh đinh!
Kiếm quang lập lòe như ẩn như hiện, tốc độ Chư Cát Thanh lui lại càng lúc càng nhanh, nét mặt cũng càng ngày càng nhếch nhác.
Rốt cục…
Phốc sưu!
Kiếm quang lóe lên, Chư Cát Thanh không trụ được nữa mà thân thể bay ngược về phía sau, trên ngực xuất hiện một đạo kiếm ngân, có máu tươi tuôn ra.
- Đây chính là khoái kiếm của Đại Uy vương triều các ngươi hay sao, ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng ra sao.
Tần Trần thu kiếm đứng đó, cũng không thừa thắng truy kích mà chỉ cười nhạt trào phúng.
Đại Uy vương triều này luôn dùng dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn đệ tử Ngũ quốc bọn họ, hôm nay Tần Trần hắn sẽ làm cho bọn họ biết.
Cái gọi là tự tôn, kiêu ngạo và tôn nghiêm của bọn họ chỉ là một bên tình nguyện, chỉ là hư ảo mà thôi.
Người thấp kém ti tiện chân chính mới là bọn hắn.
Nghe vậy, sắc mặt của tất cả võ giả Đại Uy vương triều đều trở nên cực kỳ khó coi.
- Đáng ghét, ngươi đừng có đắc ý quá sớm!
Trên lôi đài, Chư Cát Thanh đột nhiên gầm lên một tiếng, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn.
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi như vậy là đã có thể chiến thắng được ta sao? Đừng cao hứng quá sớm, lúc đầu ta còn muốn giữ lại chiêu này. Hiện tại xem ra, không thể không thi triển ra sớm, ta sẽ làm cho ngươi biết, thiên tài Đại Uy vương triều ta cũng không phải là người mà đám người Ngũ quốc ti tiện như các ngươi có thể so sánh được.
Miệng quát lớn một tiếng, trong cơ thể Chư Cát Thanh đột nhiên có một cỗ chân lực kinh khủng xuất hiện, quanh người hắn có một cỗ quang mang hiển hiện, có từng đạo lôi quang bắt đầu lan tràn.
Là huyết mạch chi lực.
Những đạo lôi quang này không ngừng lập loè, diễn hóa thành từng tia chớp, những tia chớp này trong lúc lập lòe lại tạo thành hình dạng từng thanh kiếm lơ lửng.
Sau khi phóng thích huyết mạch, khí thế trên thân Chư Cát Thanh dùng tốc độ kinh người tăng lên, phía trên trường kiếm trong tay có ánh sáng óng ánh sáng lên.
Két!
Kiếm khí sắc bén làm cho hư không nổi lên sóng gió.
- Kiếm khí thật là đáng sợ, trước đó Chư Cát Thanh còn chưa thi triển ra toàn lực a.
- Điện Kiếm huyết mạch, rốt cục Chư Cát Thanh đã thi triển Điện Kiếm huyết mạch.
- Nhìn khí tức này, dường như Chư Cát Thanh đã đề thăng Điện kiếm huyết mạch của bản thân tới tứ phẩm a.
- Hừ, Tần Trần quá cuồng vọng, danh hào Nhất Tự Điện kiếm của Chư Cát Thanh cũng không phải là bởi vì kiếm pháp của hắn nhanh mà là do huyết mạch của hắn a.
Mọi người chấn động, sau đó mừng như điên nói.
- Điện kiếm huyết mạch... Lôi Kiếm chi vực!
Đột nhiên, Chư Cát Thanh khí tức toàn thân tăng mạnh chợt hét lớn một tiếng, phía trên trường kiếm trong tay đột nhiên đánh ra vô số kiếm khí chi chít, vô số kiếm quang tụ tập lưu chuyển, cuối cùng hóa thành một kiếm vực sắc bén, bên trong kiếm vực có vô số kiếm quang nối lấy nhau, tạo thành một tổng thể hoàn chỉnh, không thể phá vỡ.
Xì xì xì!
Từng đạo lôi quang lan tràn khắp nơi ở chung quanh lĩnh vực.
- Kiếm chiêu này thật mạnh, đây là kiếm kỹ gì vậy?
- Là bí kỹ huyết mạch, tuyệt đối là bí kỹ huyết mạch.
- Lợi dụng lực lượng huyết mạch kết hợp với kiếm ý của bản thân tạo thành kiếm vực, có thể công có thể thủ, kiếm kỹ như vậy quả thực nghịch thiên a.
- Xem ra chúng ta đều coi nhẹ Chư Cát Thanh rồi. Dùng tài nghệ như vậy của hắn, tuyệt đối có thể đi vào hàng ngũ top ba thiên kiêu đứng đầu a.
- Tần Trần sắp thua rồi.
Trên quảng trường, vô số võ giả kinh hô, vô cùng rung động, tất cả đều bị cao trào liên tiếp diễn ra làm cho kinh ngạc đến mức ngây người.
Không nghĩ tới một trận thi đấu lôi đài bình thường lại xuất sắc như thế.
Lúc này mới từ top bốn mươi tám tiến vào top hai mươi bốn a.