Tuyệt đại đa số người đều không kịp phản ứng, chỉ thấy thân thể của Nhất Tự Điện kiếm Chư Cát Thanh lóe lên thì từng đạo kiếm quang sắc bén đã xuyên thấu thân thể của Tần Trần.
Nhanh, thật sự quá là nhanh.
Một kiếm như vậy, đừng nói là một võ giả Huyền cấp sơ kỳ đỉnh phong, cho dù là cường giả Huyền cấp hậu kỳ đỉnh phong, chỉ sợ cũng rất khó để tránh né, cuối cùng sẽ bị một kiếm này giết chết.
- Tần Trần này cứ như vậy mà chết hay sao?
- Lôi đài tỷ thí Cổ Nam Đô này không cho phép giết người a.
- Nói là một chiêu đánh bại đối phương, thế nhưng ngay cả nửa chiêu tiểu tử kia cũng không đỡ được.
- Chênh lệch quá lớn.
Mọi người líu lưỡi, trong lòng không khỏi sợ hãi than một tiếng.
Cho dù là một ít cường giả Vũ Tông cũng phải ghé mắt mà nhìn, Nhất Tự Điện kiếm này thật là đáng sợ, không hổ là sát thủ thành danh của Bất Dạ lâu, đợi một thời gian nữa, một khi để cho người này lớn lên, thậm chí hắn còn có thể uy hiếp được tới bọn họ.
- Không đúng, tiểu tử kia không chết, một kiếm ban nãy của Chư Cát Thanh đã thất bại.
Đột nhiên, có cường giả hừ lạnh, dùng ngữ khí nặng nề nói.
Trên lôi đài.
Trên mặt Nhất Tự Điện kiếm Chư Cát Thanh cũng không có một chút vui sướng nào cả, hắn xoay người, nhìn về phía bên kia lôi đài.
Ở đó có một đạo thân ảnh chậm rãi hiện lên, không phải là Tần Trần thì là ai chứ?
- Vận khí của tiểu tử này không tệ, không ngờ lại vô thức lui lại ngay khi Chư Cát Thanh xuất thủ, giúp cho hắn tránh thoát được một kiếm này.
Dưới lôi đài, Hoa Thiên Độ híp mắt một cái, cười lạnh nói.
- Chỉ là may mắn mà thôi, đối mặt với Nhất Tự Điện kiếm Chư Cát Thanh, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết, giun dế mãi là giun dế, đừng mong có thể tranh uy cùng thần long.
Hoa Phi Vụ trào phúng nói.
Lôi đài, Tần Trần nhìn về phía Chư Cát Thanh, khóe miệng cười rộ lên, dùng ngữ khí bình thản nói:
- Đây chính là cái gọi là một chiêu đánh bại ta của ngươi sao? Xoàng xĩnh.
- Có lẽ là ta đã xem nhẹ ngươi, có thể né tránh được Phong Quyển Tàn vân của ta, có chút thú vị, đáng tiếc chiêu mới vừa rồi chỉ là món khai vị mà thôi, đón thêm chiêu này của ta nữa.
Sưu sưu!
Trên thân Nhất Tự Điện kiếm Chư Cát Thanh chợt có một cỗ kiếm ý sắc bén lao ra, hóa thành một đạo cầu vồng lộng lẫy bắn lên trời cao, đồng thời trường kiếm trong tay hắn về phía trc, một đạo kiếm áp vô hình như là tia chớp trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Tần Trần, làm cho mái tóc đen của hắn tung bay.
- Keng!
Vẻ mặt của Tần Trần không chút thay đổi, chẳng biết từ lúc nào trong tay của hắn đã xuất hiện một thanh kiếm rỉ. Hắn bình thản chém ra một kiếm về phía trước, trong nháy mắt đã chém vào mũi kiếm đang đâm tới của Nhất Tự Điện kiếm Chư Cát Thanh.
- Đinh!
Thanh thanh kiếm rỉ thần bí va chạm với trường kiếm màu xanh biếc ở trong hư không, hai cỗ chân lực trùng kích không ngừng đan xen vào nhau, tia lửa lộng lẫy bắn tứ tung, rực rỡ không gì sánh được.
- Kiếm khí thật là mạnh, ngươi cũng là kiếm khách sao? Đáng tiếc ở trước mặt Thiết Cát kiếm ý của ta tất cả đều không có tác dụng, Thiết Cát kiếm ý, phá cho ta.
Cười lạnh một tiếng, trên trường kiếm màu xanh biếc trong tay Chư Cát Thanh đột nhiên có kiếm ý sắc bén vọt lên, trong nháy mắt trường kiếm vốn đã ẩn chứa uy lực đáng sợ lại bắn ra ánh sáng lóng lánh, bộc phát ra lực lượng kinh người.
Sưu sưu!
Một loại ý cảnh cắt nát vạn vật nổi lên, giống như có thể chặt đứt tất cả mọi thứ trên thế gian vậy.
Dưới sự bức bách của Thiết Cát kiếm ý, kiếm khí phía trên thanh thanh kiếm rỉ thần bí của Tần Trần bị áp chế, trong tiếng phốc phốc kiếm khí không ngừng bị xé nát ra.
- Một thanh kiếm rách mà cũng muốn ngăn cản công kích từ Bích Lôi Kiếm tứ giai của ta sao? Nực cười.
Nheo mắt nhìn thanh kiếm rỉ trong tay Tần Trần, trong con ngươi của Chư Cát Thanh mang theo vẻ xem thường nồng đậm.
Một gã kiếm khách chân chính, coi trường kiếm như bản thân mình, trường kiếm chính là mình, trường kiếm chính là sinh mạng của bản thân, sao lại có thể để cho nó rỉ sét được chứ?
Có thể thấy được trừ việc kiếm pháp của Tần Trần không tệ ra, hắn không xứng làm một kiếm khách a.
Bên ngoài Cổ Nam Đô.
Rất nhiều cường giả Vũ Tông cũng đều ngạc nhiên.
Không ngờ vũ khí của Tần Trần này lại là một thanh kiếm rỉ sét loang lỗ, gần như sắp vỡ vụn thế này a?
Rốt cuộc bên Ngũ quốc nghèo tới mức nào mà thiên tài như thế, thậm chí ngay cả một thanh bảo kiếm ra dáng cũng không lấy ra được a?
Lấy ra kiếm nát như vậy mà không cảm thấy mất mặt sao?
- Kiếm khách chân chính không để bụng tới việc trong tay mình cầm trường kiếm phẩm cấp gì, kiếm là ở trong tâm, thậm chí từng cành cây cọng cỏ đều có thể làm kiếm được.
Tần Trần cười nhạt, không có động mà chỉ lật tay chém ra một kiếm.
Răng rắc!
Có tiếng sấm chớp vang vọng, một cỗ ý cảnh đáng sợ từ đó tuôn ra, ẩn chứa ý tứ hủy diệt kinh người, đánh nát Thiết Cát kiếm ý của Nhất Tự Điện kiếm Chư Cát Thanh.
- Lực lượng hủy diệt thật mạnh, chẳng lẽ là Hủy Diệt kiếm ý?
Chư Cát Thanh biến sắc, ánh mắt trở nên ngưng trọng, nghiêm túc nói một câu:
- Đáng tiếc cho dù lực lượng hủy diệt của ngươi có mạnh tới mấy thì cũng không có khả năng mạnh hơn Thiết Cát kiếm ý của ta, càng không thể nào nhanh hơn kiếm của ta được.
Ùng ùng!
Chư Cát Thanh toàn lực thúc giục kiếm ý, một đạo kiếm khí to lớn phóng lên cao, hư không ba động kịch liệt, giống như sắp bị phân thành hai, loại khí thế dời núi lấp biển này làm cho tất cả mọi người đều biến sắc.
Sưu!
Kiếm quang khẽ động, trong phút chốc đã xuất hiện ở trước mặt Tần Trần rồi chém xuống.
Răng rắc!
Đột nhiên, trước người Tần Trần xuất hiện một đạo kiếm quang, không ngờ thanh thanh kiếm rỉ thần bí lại ngăn được một kiếm nhanh như điện này của đối phương.
- Ồ, tốc độ phản ứng không tệ, tiếp tục.
Chư Cát Thanh có chút hứng thú nói, thân thể thoắt một cái, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang thập tự, trong nháy mắt khi kiếm quang xuất hiện đã trực tiếp hiện lên ở trước mặt Tần Trần, giống như bỏ qua khoảng cách hư không vậy.
Nhanh, quá nhanh.
Tốc độ như thế, nếu là người bình thường thì sẽ không phản ứng kịp được.
Coong!
Thế nhưng, trong nháy mắt khi thập tự kiếm quang xuất hiện, dường như Tần Trần đã sớm dự liệu được cho nên hắn cũng giơ kiếm lên trước ngực để ngăn cản một kích như linh dương móc sừng này.
- Không có khả năng, sao ngươi lại nhanh như vậy được chứ?
Trên mặt Chư Cát Thanh tràn ngập vẻ khó có thể tin được.
- Tiếp tục!
Ánh mắt của hắn trở nên ngưng trọng, tay phải đột nhiên biến mất.
Sưu sưu sưu!
Trong lúc nhất thời, trong hư không có vô số kiếm khí hiện lên, mỗi một đạo kiếm khí đều nhanh đến cực hạn, nhanh đến mức làm cho người ta khó có thể phản ứng kịp, giống như bão táp mưa sa, trút về phía Tần Trần.
- Đây chính là khoái kiếm mà ngươi dựa vào nó để thành danh sao? Chậm, thật sự là quá chậm.
Keng keng keng!
Ở trong kiếm quang, thân thể Tần Trần lay động, đồng thời trường kiếm trong tay cũng chặn ngang ở trước ngực, mỗi một lần di chuyển đều có thể chống đỡ một kiếm trong hư không, đồng thời vẫn còn có thời gian để tiến hành đánh giá công kích của đối phương.
Đinh đinh đang đang.
Tiếng giao thủ liên tục vang vọng, trong nháy mắt Chư Cát Thanh đã đâm ra bảy bảy bốn chín kiếm, tất cả đều bị Tần Trần ngăn cản, không bỏ sót một kiếm nào cả.
- Đáng hận, ngươi cho rằng đây chính là kiếm nhanh nhất của ta sao, còn kém xa!
- Nhất Tự Điện kiếm!
Dưới cơn giận dữ, rốt cục Chư Cát Thanh đã thi triển ra tuyệt học của mình.
Ông ông sưu sưu!
Trong hư không có vô số kiếm quang lập loè, những đạo kiếm quang lóe lên rồi biến mất ở trong hư không, tựa như tia chớp vậy, chỉ vẻn vẹn xuất hiện một lúc rồi lại biến mất.
Ai cũng không biết trong nháy mắt vừa rồi Chư Cát Thanh đã xuất ra bao nhiêu kiếm, mọi người chỉ thấy kiếm quang lập loè bao phủ chung quanh Tần Trần, giống như là một tấm lưới thiên la địa võng bọc lấy hắn vậy
- Nhất Tự Điện kiếm!
- Rốt cục Chư Cát Thanh đã thi triển ra tuyệt học của hắn rồi.
- Nghe nói một khi thi triển Nhất Tự Điện kiếm, trong nháy mắt có thể đâm ra được chín chín tám mươi mốt kiếm, không có cách nào có thể ngăn cản được nhiều kiếm như vậy a.
- Cuối cùng Tần Trần này cũng phải thua, trong chớp mắt đã xuất ra chín chín tám mươi mốt kiếm, làm sao có thể cản lại được chứ.
Mọi người kinh hô, cả đám đều không coi trọng Tần Trần.
Tất cả mọi người đều cho rằng, lần này, chắc chắn Tần Trần sẽ phải thua.
Từng người cười lạnh, chờ nhìn thấy kết cục cả người hắn máu me đầm đìa, bị loạn kiếm phanh thây.