Hoa Thiên Độ, một trong tam đại thiên kiêu của Huyền châu, tại sao mình lại gặp phải một đối thủ như vậy cơ chứ?
Trong lòng Triệu Duy đau khổ, trong lòng hắn tự biết bản thân không phải là đối thủ của Hoa Thiên Độ, nếu chiến đấu tiếp sẽ chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
- Ta nhận...
Lúc này, hắn muốn nhận thua.
- Ha ha, nhanh như vậy đã muốn nhận thua rồi sao? Bổn công tử còn chưa làm nóng người a.
Ánh mắt lóe lên, trong mắt Hoa Thiên Độ hiện lên một chút hàn ý, nhanh như chớp đánh ra một chưởng.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, thiên địa biến sắc, một đạo quyền mang to lớn không gì sánh được sáng lên, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Triệu Duy.
Không được!
Trong lòng Triệu Duy kinh hãi, lời vừa mới nói được một nửa lập tức ngừng lại, chân lực trong cơ thể bắt đầu tuôn trào, nhanh chóng tạo thành một cái hộ tráo phòng ngự, đồng thời, thân thể bỗng nhiên lui về phía sau.
Phốc!
Chưởng lực hùng hậu đánh xuống, trong nháy mắt hộ tráo bằng chân lực bên ngoài thân thể của Triệu Duy nát vụn, cả người hắn bay ra ngoài, giống như một cái bao tải bị rách, ngã xuống lôi đài, cả người máu me đầm đìa.
- Tứ ca.
- Tứ vương tử Điện hạ.
Tử Huân công chúa, Vương Khải Minh đồng thời kinh sợ quát lên một tiếng, vẻ mặt cực kỳ tức giận.
- Quá yếu, quá không thú vị.
Hoa Thiên Độ khẽ cười một tiếng, sau đó ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Tần Trần, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng.
Sưu sưu!
Hai đạo ánh sáng màu trắng bắn tới, đồng thời truyền tống hai người ra ngoài.
- Tứ vương tử Điện hạ.
Thân thể Tiêu Chiến thoắt một cái đã tiếp được Triệu Duy bị truyền tống ra bên ngoài Cổ Nam Đô. Kiểm tra một phen hắn lập tức phát hiện ra, xương trên người Triệu Duy đã vỡ vụn thành từng mảnh, tình trạng vô cùng thê thảm.
- Hỗn trướng.
Tiêu Chiến nổi giận gầm lên một tiếng, lạnh lùng nhìn Hoa Thiên Độ một cái, tiếp đó xuất ra rất nhiều đan dược ở trên người đút cho Triệu Duy.
Thế nhưng, thương thế trên người Triệu Duy quá nghiêm trọng, cấp độ đan dược mà Đại Tề quốc có không có cách nào làm cho Triệu Duy khỏi hẳn được, chỉ có thể giữ lấy mạng nhỏ của hắn mà thôi.
Trên thực tế, nếu không có ý chí của Cổ Nam Đô trước đó lên tiếng, nói trên lôi đài không thể hạ sát thủ mà nói, có lẽ một chưởng này đã lấy mạng của Triệu Duy rồi.
- Hừ, thấy không, đây chính là kết quả của việc đắc tội với Lưu Tiên Tông chúng ta, Ngũ quốc các ngươi phế Khôn Vân nhà ta thì chính người của các ngươi cũng phải chết, ha ha ha ha.
Ở chỗ Lưu Tiên Tông, Lý trưởng lão hưng phấn cười ha hả, ánh mắt cực kỳ dữ tợn.
- Tiểu tử, hy vọng sau đó ngươi không gặp phải ta, ta cam đoan, ngươi sẽ càng thê thảm hơn so với hắn.
Đáp xuống vị trí cách Tần Trần không xa, Hoa Thiên Độ cười lạnh một tiếng, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, lửa giận trong lòng Tần Trần đang thiêu đốt hừng hực, nhưng hắn cũng không nói lấy một câu nói, hắn biết, có một số việc không phải dựa vào lời nói mà phải dựa vào hành động.
Xuất ra một ít đan dược trên người, Tần Trần ném qua chỗ Tiêu Chiến đang ở trên đài cao bên ngoài Cổ Nam Đô.
- Tiêu Chiến đại nhân, đút những đan dược này cho Tứ vương tử.
- Được!
Tiếp nhận đan dược, Tiêu Chiến cũng không nói nhiều mà lập tức đổ tất cả đan dược vào trong miệng của Triệu Duy.
- Hừ, chỉ bằng vào tiểu tử này mà cũng muốn cứu Triệu Duy sao? Các ngươi nghĩ dễ dàng thế sao?
- Khà khà, Hoa Thiên Độ là ai chứ, nhất định lúc xuất thủ đã sớm tính ra, tuy là Triệu Duy không chết, thế nhưng đừng mong bình yên sống tiếp được a.
- Muốn trách thì trách Tần Trần, chỉ là một tên dân đen Ngũ quốc mà cũng dám làm tổn thương người của Lưu Tiên Tông ta. Hắn thật sự cho rằng có ý chí của Cổ Nam Đô duy trì trật tự là Lưu Tiên Tông không đối phó được bọn hắn hay sao? Quá ngây thơ.
- Có Hoa Thiên Độ ở đây, chỉ sợ những người Ngũ quốc kia sẽ gặp phải xui xẻo.
Mọi người nghị luận, tất cả các thiên tài của Đại Uy vương triều đều cười lạnh, khóe môi nhếch lên, tràn ngập trào phúng.
- Khục khục!
Ngay khi tất cả mọi người cười nhạt nghị luận, Triệu Duy vốn đang hôn mê đột nhiên ho khan một trận, sau đó lập tức tỉnh lại.
- Tứ vương tử Điện hạ, ngươi không sao chứ?
Tiêu Chiến kích động nói.
Những người khác thì sửng sốt?
Ban nãy thương thế của Triệu Duy thế nào, tất cả mọi người đều thấy rõ như ban ngày, cực kỳ nghiêm trọng, không ngờ nhanh như vậy đã tỉnh táo rồi sao?
Nói đùa sao?
- Ta không sao!
Triệu Duy gian nan nói ra một câu, sau đó ngồi xếp bằng xuống, khoảng chừng nửa nén hương sau hắn lảo đảo đứng lên, tuy rằng sắc mặt vẫn còn suy yếu, thế nhưng thoạt nhìn đã không còn gì đáng ngại nữa.
- Ngươi không có việc gì là tốt rồi.
Tiêu Chiến thở phào thật dài một cái, hắn kiểm tra một chút, chỉ thấy trải qua đan dược của Tần Trần trị liệu, trên cơ bản xương đứt từng khúc trên người Triệu Duy đã khép lại một chỗ, tuy là chưa khỏi hẳn, thế nhưng bởi vì trị liệu kịp thời cho nên dường như cũng không để lại di chứng gì quá đáng ngại.
Hít!
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, cả đám đều hoảng sợ nhìn về phía Tần Trần.
Rốt cuộc đan dược mà Tần Trần cho Triệu Duy này dùng là đan dược gì ? Quá là khoa trương a, dựa theo tốc độ trị liệu trước đó, tối thiểu cũng phải là đan dược tứ phẩm, hơn nữa còn phải là đan dược tứ phẩm trung, thượng đẳng mới có hiệu quả như thế.
Ở nơi chim không thèm ỉa như Ngũ quốc này sao lại có Luyện Dược sư tứ phẩm cơ chứ?
Mọi người chấn động, ánh mắt lập loè.
- Hả?
Ngay cả Hoa Thiên Độ cũng ngẩn ra, khuôn mặt có một chút u ám.
Sau đó, khảo hạch tiếp tục diễn ra.
Tiêu Kinh cũng bị chọn trúng, gặp một tên thiên tài Đại Uy vương triều.
- Khà khà, vận khí của ta không tệ, xem ra sắp ung dung thắng lợi một trận rồi.
võ giả Huyền cấp trung kỳ kia cười rộ lên.
- Không hẳn.
Cả người Tiêu Kinh tràn ngập chiến ý sôi trào, trong mắt bắn ra hàn ý lạnh lẽo.
Chiến ý hùng hồn khiến cho đối thủ của hắn sầm mặt lại, ánh mắt bắn ra quang mang lạnh lẽo, nói:
- Tiểu tử, gặp phải bản thiếu mà ngươi còn không nhận thua, chẳng lẽ ngươi cho là mình có thể đối kháng với bản thiếu hay sao? Xem ra trước đó Lưu Tiên Tông còn chưa dạy cho các ngươi biết thế nào là lễ độ a!
Tiêu Kinh hít sâu một hơi, vẻ mặt kiên nghị không gì sánh được, hắn cười lạnh nói:
- Không thử một chút thì làm sao biết được chứ.
Gặp thiên kiêu như Hoa Thiên Độ thì bản thân hắn không có cách nào cả. Thế nhưng đối thủ bây giờ của hắn cũng chỉ là võ giả Huyền cấp trung kỳ mà thôi, nếu như chưa quyết đấu đã nhận thua thì sau này sao hắn có thể đi tới đỉnh cao được chứ?
- Cuồng vọng.
Khóe miệng Cận Phong nở nụ cười nhạt, ánh mắt dữ tợn:
- Đã như vậy, ta sẽ làm cho ngươi phải hối hận vì vừa rồi không nhận thua từ sớm, chết cho ta.
Vừa nói xong, Cận Phong chợt đấm ra một quyền, quyền phong sắc bén cuồn cuộn ở trên lôi đài, hóa thành một cơn lốc kinh người, quyền lực chưa tới thì quyền phong đáng sợ đã làm cho bắp thịt trên mặt Tiêu Kinh méo mó, run run, cảm nhận được áp lực làm cho hắn hít thở không thông.
- Cản cho ta.
Tiêu Kinh hét lớn một tiếng, toàn lực ngăn cản.
Ầm một tiếng, thanh âm ầm ầm đáng sợ vang vọng, hai chân Tiêu Kinh lướt qua mặt đất, ở dưới quyền lực mạnh mẽ hắn không ngừng lùi lại phía sau, sau khi lùi lại được hơn trăm thước thì mới gian nan ngừng lại, mà áo bào chỗ hai tay hắn đã sớm rách tả tơi, hóa thành mảnh vụn tung bay trên đài.
- Ồ? Không ngờ lại còn chưa thua.
Cận Phong vốn tưởng rằng một chiêu là đã có thể đánh tan được đối thủ thấy vậy, trong lòng giận dữ, lần nữa thả người nhảy lên.
- Phong Quyển Tàn vân.
Trong nháy mắt khi hắn nhảy lên, Tiêu Kinh chợt hét lớn một tiếng, từ bị động chuyển thành thế chủ động, điều chỉnh khí tức, hai tay đấm ra hóa thành kình phong ngập trời cuồn cuộn, bao phủ Cận Phong đang ở giữa không trung.
Ầm!
Chân lực cuồng bạo như là từng cơn gió đánh nát mây xanh, làm cho chân lực hộ thể của Cận Phong nhộn nhạo, đồng thời còn thổi bay tóc dài trên trán hắn.
- Tiểu tử thối, không ngờ lại còn dám phản kháng, Long Ngâm Hổ Khiếu.
Vẻ mặt của Cận Phong trở nên xấu xí không gì sánh được, hắn rống to một tiếng, áo bào trên người tung bay, tay chợt đấm ra một quyền.