- Ồ, xem ra trong khoảng thời gian này Vương Khải Minh cũng có tiến bộ không tầm thường.
Hai mắt Tần Trần sáng ngời, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.
Vương Khải Minh có thể nhìn thấu mạch suy nghĩ của Chu Huân trong thời gian ngắn như vậy, đồng thời còn có thể phá nát công kích của đối phương, sau đó lại mặc kệ những công kích còn lại mà ra chiêu trong nháy mắt chính là vì tìm kiếm tiết tấu của bản thân, không cho đối phương ung dung thi triển tiếp những chiêu thức kế tiếp. Những điểm này đã chứng minh thực lực của hắn đã sớm khác xưa.
- Cái gì? Công kích của Chu Huân lại bị phá?
- Tiểu tử tên là Vương Khải Minh lại còn đang phản kích?
- Tiểu tử Chu Huân kia đang làm gì vậy, không phải đang làm nóng người đó chứ?
Trong đám đệ tử Đại Uy vương triều truyền ra tiếng kinh hô, cả đám im lặng không biết nói gì hơn.
- Hừ, khó trách lại ra vẻ như vậy, cũng có chút thực lực, đáng tiếc chiêu thức kém quá xa.
Đối mặt với công kích của Vương Khải Minh, Chu Huân không hoảng hốt, dường như hắn đã sớm ngờ tới phản ứng của đối thủ vậy. Không chờ ánh đao của đối phương đến, hắn lại vỗ ra một chưởng.
- Sơn Hà Chưởng - Chưởng Ngự Sơn Hà!
Ầm ầm!
Một chưởng này đánh ra, toàn bộ lôi đài như nổ tung, từng tầng chưởng ảnh như từng ngọn núi đổ về phía trước, vây khốn Vương Khải Minh, như là rắn cuốn thân, liên tục co lại, khép vòng vây.
Răng rắc!
Ánh đao Vương Khải Minh bổ ra nổ tung, Chu Huân không ngừng lại mà liên tục xuất chưởng, từng tầng chưởng ảnh tuôn trào đổ về phía trước, mỗi một chưởng vỗ ra, uy thế đều được tăng thêm một phần, trong nháy mắt, trên toàn bộ lôi đài đã tràn ngập chưởng ảnh vô cùng vô tận, thanh thế vô cùng to lớn.
Hắn không vội vã đánh bại Vương Khải Minh mà làm đâu chắc đấy, một bước một vết chân, khóe miệng mang theo nụ cười gằn, giống như rắn săn mồi, quấn quanh con mồi cho đến chết, kéo đối phương vào vực sâu tuyệt vọng.
- Thấy chưa, Sơn Hà Chưởng xuất hiện rồi.
- Vương Khải Minh này xong rồi, một khi Chu Huân toàn lực thi triển Sơn Hà Chưởng, uy lực sẽ càng ngày càng mạnh, làm cho đối phương như tằm ăn rỗi, không có một chút hy vọng tránh thoát nào cả.
Các đệ tử Đại Uy vương triều đều cười rộ lên, hiển nhiên đều hiểu rõ chiêu thức này của Chu Huân, cả đám gật gù nhận xét, đám người Triệu Linh San lại lo lắng tới mức hai tay nắm chặt.
- Không hẳn vậy.
Nghe tiếng nghị luận chung quanh, Tần Trần cười lạnh một tiếng.
Nếu như Vương Khải Minh dễ bị đánh bại như vậy thì không phải là Vương Khải Minh mà hắn biết.
Sưu sưu!
Sau một khắc có một cỗ khí thế kinh người nổi lên ở trong quyền ảnh ngập trời, khí tức kinh người lộ ra, một đao giống như khai thiên tích địa mang theo hư ảnh cực lớn xuất hiện ở trên lôi đài, hung hăng chém vào bên trên chưởng ảnh ngập trời kia.
- Là đao ý!
Trong đám người truyền đến tiếng kinh hô của các võ giả.
Ầm!
Hư ảnh ánh đao cực lớn chém xuống mang theo khí thế từ trước đến nay chưa từng có, ầm ầm đánh nát quyền ảnh đầy trời. Vương Khải Minh trước đó còn bị quyền ảnh đầy trời bao phủ, vô cùng chật vật, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ thua, lúc này lại cầm chiến đao màu đen trong tay, mang theo khí thế ngập trời đi ra ngoài, ánh mắt sắc bén như là đao trời vậy.
- Không nghĩ tới ngươi lại lĩnh ngộ đao ý.
Con ngươi của Chu Huân co rụt lại, vẻ mặt lại không có một chút hoảng loạn nào, ngược lại khí thế trên người còn đang nhanh chóng kéo lên, lần nữa vỗ ra một chưởng.
- Sơn Hà quyền pháp... Sơn Hà Ý Cảnh!
Sưu sưu!
Chu Huân vỗ ra một chưởng, toàn bộ lôi đài xao động, không ngờ lại xuất hiện từng tầng hư ảnh núi non, lần này hư ảnh núi non cũng không phải bởi vì chưởng ảnh chồng chất lên nhau mà thành, mà là chân chính đột nhiên xuất hiện, không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, cơ hồ làm nhiễu loạn ánh mắt của tất cả mọi người.
- Là Sơn Hà Ý Cảnh.
- Ngay cả Sơn Hà Ý Cảnh mà Chu Huân cũng có thể tu luyện thành, đây chính là cảnh giới cao nhất của Sơn Hà quyền pháp a.
Giao chiến biến đổi bất ngờ như vậy làm cho vô số người xem ào ào lên tiếng, trong lòng kích động không gì sánh được.
Trên lôi đài, Vương Khải Minh vốn bởi vì đao ý xuất hiện mà chiếm thế thượng phong lập tức bị từng tầng Sơn Hà Ý Cảnh bao quanh lần nữa, giống như sắp triệt để trầm luân ở trong ý cảnh vậy.
- Thua cho ta!
Chu Huân gầm lên một tiếng giận dữ, chân lực toàn thân được đề thăng tới cực hạn, tay đánh ra một chưởng mạnh mẽ nhất của mình.
Một cỗ huyết mạch chi lực đáng sợ nở rộ ở trên người hắn, đồng thời khóe miệng hắn còn nhếch lên, nở một nụ cười dữ tợn, ánh mắt kia lạnh lẽo như độc xà.
Ào ào!
Trong hư không, núi non hiện ra, như vực sâu, lại giống như địa ngục, từng ngọn núi quấn quanh, như là quái thu đang hướng cái miệng lớn về phía Vương Khải Minh.
- Tiểu tử kia khó thoát rồi.
- Khà khà, chỉ sợ hắn còn tưởng rằng mình còn có thể giành được thắng lợi a.
- Quá ngây thơ.
Trong đám người Đại Uy vương triều truyền đến tiếng cười nhạo.
- Vương Khải Minh sắp thắng rồi.
Tần Trần khẽ cười một tiếng, quan điểm của hắn bất đồng với mọi người.
Quả thực như vậy, mọi chuyện phát triển theo phương hướng khác với dự liệu của mọi người, trong Sơn Hà Ý Cảnh, nét mặt của Vương Khải Minh vẫn không thay đổi như trước. Phía trên chiến đao trong tay có một cỗ ý cảnh sắc bén liên tiếp ngưng tụ, điên cuồng áp súc và kéo lên, giống như hóa thành từng tầng đao khí đáng sợ tới cực hạn, chợt chém thẳng về phía Sơn Hà Ý Cảnh của Chu Huân. Sau đó đao của hắn cũng đột nhiên chém về phía Chu Huân.
Ùng ùng!
Một đạo ánh đao cực lớn, chắn ngang thiên địa, tản mát ra uy áp ngập trời, đánh nát tất cả xuất hiện.
Phốc sưu!
Chân lực hộ thể bên ngoài thân thể của Chu Huân vỡ vụn, hắn nặng nề bay ra ngoài, máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra ngoài.
- Đao ý tiểu thành, không ngờ đao ý của ngươi đã đạt đến tiểu thành, làm sao có thể chứ...
Gian nan đứng lên, Chu Huân nhìn chằm chằm vào Vương Khải Minh, còn muốn nói tiếp cái gì đó, thế nhưng cũng không nói thêm được lời nào. Chỉ là miệng của hắn vẫn liên tục phun ra máu tươi.
Đao ý, ban đầu là ý yếu nhất, phải trải qua hình dáng ban đầu của đao ý, sau đó mới là được coi là đao ý chân chính, mà nếu như đao ý có thể lĩnh ngộ được một loại thuộc tính, như vậy cũng đồng nghĩa với việc đao ý tiểu thành, được gọi là đao ý tiểu thành.
Một đạo đao ý có thuộc tính và đao ý không có thuộc tính, uy lực chênh lệch quá lớn, không phải là thứ có thể cân đo đong đếm được.
Chỉ là, muốn đao ý thuộc tính lĩnh ngộ rất là khó khăn, tuyệt đối không phải là thứ mà thiên tài phổ thông có khả năng nắm giữ được.
Có một ít đao khách, thậm chí dùng cả đời mình cũng chưa chắc đã có thể lĩnh ngộ đao ý thuộc tính.
- Tiểu tử này, rõ ràng mới chỉ mười sáu tuổi, vậy mà...
Mọi người rung động, nhìn chằm chằm vào Vương Khải Minh.
Trẻ tuổi như vậy mà đã lĩnh ngộ được đao ý tiểu thành, cho dù là trong toàn bộ Đại Uy vương triều cũng có thể nói tồn tại nghịch thiên.
Buồn cười, bọn họ còn coi đối phương là dân đen ti tiện.
Nếu đối phương là dân đen, vậy bọn họ là cái gì cơ chứ?
Sưu sưu!
Trên lôi đài có hai tia sáng hạ xuống, trong nháy mắt truyền tống hai người ra bên ngoài.
Trong đó, đương nhiên Vương Khải Minh thành công ở lại Cổ Nam Đô, mà Chu Huân thì bị truyền tống ra ngoài trước.
Toàn bộ quá trình, Vương Khải Minh cũng không thèm nhìn đối phương lấy một cái, dường như người mà hắn đánh bại chỉ là một nhân vật không quan trọng.
- Tiểu tử đáng ghét!
Mà dáng vẻ xem thường này lại làm cho Chu Huân cảm thấy sỉ nhục vô cùng.
Sưu sưu!
Mà sau khi Vương Khải Minh và Chu Huân kết thúc tranh tài, thi đấu ở trên một lôi đài khác cũng kết thúc.
Bốn đạo quang mang gần như hạ xuống cùng lúc, bao phủ bốn người ở trên đài.
Sau một khắc, Hoa Thiên Độ và Tứ vương tử Triệu Duy đồng thời xuất hiện ở trên một cái lôi đài.
- Không ngờ đối thủ của ta lại là hắn?
Thấy Hoa Thiên Độ ở phía đối diện, đột nhiên trên mặt Triệu Duy hiện lên vẻ kinh ngạc.