- Ha ha, không ngờ Chu Huân lại gặp một tên đệ tử Ngũ quốc, tên này chó ngáp phải ruồi rồi nha.
- Hắc hắc, tiểu tử này ta có ấn tượng, có quan hệ không tệ với Tần Trần, lúc dự tuyển tu vi mới là Thiên cấp hậu kỳ, dưới sự trợ giúp của Thiên đạo thần quang mới miễn cưỡng đề thăng lên tới Huyền cấp trung kỳ a.
- Lấy thực lực của Chu Huân, muốn đánh bại hắn, quá dễ.
- Hắc hắc hắc, không thể không nói, Chu Huân này thật là chó ngáp phải ruồi, vòng thứ nhất này xem như nắm chắc rồi.
Trong mắt các tuyển thủ còn lại của Đại Uy vương triều đều toát lên vẻ hâm mộ.
Theo bọn họ thấy, thi đấu lôi đài ở trong Cổ Nam Đô nguy hiểm vạn phần, muốn lấy được tư cách truyền thừa, ít nhất cũng phải có ba lần chiến thắng.
Vì vậy mỗi một trận tỷ thí đều rất là quan trọng, không cho phép có một chút sơ suất nào cả.
Nếu như có thể gặp được đệ tử Ngũ quốc ở vòng thứ nhất, như vậy có thể thắng sớm một trận. Chuyện này đối với bọn họ mà nói, cực kỳ quan trọng.
Dù sao, trải qua Thiên đạo thần quang tẩy lễ, tu vi của mỗi người cũng sẽ kéo sát lại gần nhau. Trên cơ bản người ở đây đều có tu vi trên dưới Huyền cấp trung kỳ, có thể tiến vào top mười hai hay không, có lẽ còn cần thi đấu thêm một lúc nữa.
- Vương Khải Minh lên đài rồi, không biết Vương Khải Minh có thể giành được thắng lợi hay không!
- Hy vọng hắn có thể vượt qua được ải này.
- Chỉ là không ngờ đối thủ của hắn lại là một gã cao thủ Đại Uy vương triều, hơn nữa nhìn khí tức trên thân đối phương, dường như cũng không yếu.
- Ài, nguy hiểm.
Người Ngũ quốc đều khẩn trương, đặc biệt là đám người Tiêu Kinh, Triệu Duy, bọn họ đều là người tới từ Đại Tề quốc, đương nhiên bọn họ rất hy vọng có thể nhìn thấy Vương Khải Minh giành được thắng lợi.
Còn các đệ tử Đại Uy vương triều thì không quá để ý. Sau khi chú ý một lúc, cả đám nhìn về hướng khác, cũng không để ý tới trận quyết đấu giữa hai người.
- Xem như Chu Huân này chiếm được tiện nghi đi, thi đấu như vậy, không có gì đáng để xem cả.
- Đúng thế, một chút khiêu chiến cũng không có, kết quả thế nào cũng đã biết trước rồi nha.
- Không bằng xem thực lực kẻ khác một chút, dù sao sau đó chúng ta cũng phải lên đài quyết đấu a.
Ánh mắt mọi người nhanh chóng lướt qua sáu cái lôi đài, tìm kiếm đối thủ khiến cho bản thân cảm thấy hứng thú.
Đối với bọn hắn mà nói, trận đấu như vậy không đáng để xem.
Dù sao thực lực song phương cách biệt quá xa, thường thường một hai chiêu đã có thể phân ra thắng bại, dù có quan sát cũng không nhìn thấy cái gì. Hơn nữa tuyển thủ thực lực kém cũng không có cách nào bức bách tuyển thủ thực lực mạnh toàn lực ra tay, vì vậy không có gì để xem cả. Trận đấu đáng xem thường là trận đấu của những tuyển thủ có thực lực ngang nhau, hơn nữa thực lực song phương càng mạnh thì thi đấu lại càng đặc sắc.
- Tiểu tử, trong vòng ba chiêu ta sẽ làm cho ngươi cút khỏi lôi đài.
Trên lôi đài, Chu Huân ung dung, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn về phía Vương Khải Minh, trong mắt tràn ngập vẻ coi thường và châm biếm.
- Thật sao? Chỉ bằng ngươi sao?
Vương Khải Minh lạnh lùng đáp lại, vẻ mặt bình tĩnh giống như bàn thạch, không quá quan tâm tới lời khiêu khích của đối phương.
Khẽ cau mày, ánh mắt Chu Huân trở nên lạnh lẽo, miệng cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Xem ra ngươi rất tự tin về mình, trước đây đã từng có người tự tin như vậy đứng ở trước mặt ta. Đáng tiếc cuối cùng tất cả đều chết ở dưới chưởng của ta. Mà ngươi chỉ là một con giun ti tiện thấp kém tới từ Ngũ quốc, cũng không biết lấy đâu ra tự tin mà dám nói như vậy!
Trong giọng nói của Chu Huân mang theo một loại ý tứ cao cao tại thượng, toát ra vẻ xem thường từ tận trong xương đối với người Ngũ quốc.
Trên thực tế, tuyệt đại đa số đệ tử của Đại Uy vương triều đều không đặt đám người Ngũ quốc vào trong mắt, ở trong mắt của bọn họ, sở dĩ người Ngũ quốc có thể tham gia khảo hạch, chẳng qua là cường giả Huyền châu bọn họ nhân từ mà thôi. Một khi tranh tài kết thúc, tất cả người của Ngũ quốc đều sẽ bị loại bỏ.
- Ha ha, Chu Huân, nói rất hay.
- Cho gia hỏa này một chút giáo huấn, để cho bọn chúng biết, giun dế mãi là giun dế, đừng vọng tưởng có một ngày có thể bò lên trên a.
- Loại người hạ đẳng ti tiện như vậy nên quỳ xuống mặt đất, ngước nhìn chúng ta, trở thành nô bộc của chúng ta a.
- Ha ha ha!
Phía dưới có đệ tử Đại Uy vương triều nghe thấy hai người đối thoại, cả đám cười rộ lên.
Trên lôi đài, ánh mắt Vương Khải Minh trở nên lạnh lẽo.
Giun dế, ti tiện?
Cái từ này, hắn đã nghe qua quá nhiều lần, không chỉ là ở Cổ Nam Đô này mà ngay cả ở Thiên Tinh học viện của Đại Tề quốc, khi khảo thí vào học viện hắn cũng đã từng phải chịu đựng không ít lời lăng nhục.
Những học viên quý tộc kia, ai mà không dùng ánh mắt cao ngạo nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập vẻ xem thường và ghét bỏ, giống như đang nhìn một con giun xấu xí vậy.
Từ thời khắc kia trở đi hắn đã thề, nhất định bản thân phải làm cho tất cả mọi người nhìn thấy, cái gọi là huyết thống, tất cả đều là chó má, cường giả chân chính cũng có khả năng quật khởi từ dưới mà lên.
Mà hiện giờ cũng như vậy.
Ngẩng đầu, tay phải chậm rãi nắm lấy vỏ đao, Vương Khải Minh lạnh lùng nhìn về phía đối phương, chiến đao trong tay hắn còn chưa ra khỏi vỏ thì đao khí sắc bén đã xông thẳng lên trên trời cao, giống như muốn chém bầu trời thành hai khúc.
- Phí nhiều lời thừa như vậy làm gì, có bản lĩnh thì ra tay đi.
Hắn chậm rãi nói, nhưng mà từng lời lại như muốn bộc lộ tài năng, như là một thanh chiến đao vô song, muốn chặt đứt tất cả ngăn cản ở phía trước.
Chu Huân sững sờ, sau đó ánh mắt trầm xuống, nói:
- Một tên dân đen mà cũng dám nói với ta như vậy. Ha ha, được. Đã như vậy ta sẽ để cho ngươi sáng mắt một chút, chênh lệch giữa dân đen Ngũ quốc các ngươi và Đại Uy vương triều ta.
Ầm!
Vừa nói xong thì Chu Huân đã chợt động, hai tay hắn khẽ động, đột nhiên vỗ ra một chưởng về phía Vương Khải Minh nhanh như chớp, một tiếng ầm ầm vang lên. Trong hư không đột nhiên xuất hiện chưởng ảnh ngập trời, chưởng ảnh chi chít, phô thiên cái địa, giống như một mảnh gió bão bao quanh Vương Khải Minh.
- Thật mạnh, cả người Vương Khải Minh đều bị mảnh chưởng ảnh này bao phủ, người thường không tránh thoát được, chỉ có thể dùng lực để đối kháng mà thôi.
Có võ giả kinh hô.
- Chu Huân này không đơn giản a.
Nghe thấy tiếng kinh hô, ánh mắt Tần Trần nheo lại, nói:
- Khó trách lúc trước lại dám lớn lối như thế.
Vấn đề ở đây không phải là trốn được hay không, mà là không thể trốn được. Mảnh chưởng ảnh này của Vương Khải Minh nhìn như dày đặc, vô cùng uy mãnh. Thế nhưng kì thực chỉ là cảnh tượng mặt ngoài mà thôi, trong đó chỉ có mấy đạo chưởng ảnh ẩn chứa lực lượng kinh người, dường như là thức mở đầu của một loại chưởng pháp vậy.
Vì vậy quan trọng là không thể để cho Chu Huân dễ dàng thi triển tiếp. Nhìn thế nào thì cũng thấy Chu Huân là người tương đối trầm ổn, một khi sa vào tiết tấu của hắn sẽ cực kỳ bất lợi đối với một gã đao khách như Vương Khải Minh.
Thân là đao khách, nhất định phải nắm giữ tiết tấu ở trong tay mình, nếu như Vương Khải Minh có thể nhìn thấu điểm này thì hắn cũng sẽ không trốn.
Trong lòng nghĩ như thế, Tần Trần đưa mắt nhìn lên trên thân Vương Khải Minh, xem đối phương phản ứng ra sao.
- Chém!
Đúng như Tần Trần dự liệu, đối mặt với chưởng ảnh chi chít của Chu Huân, Vương Khải Minh chợt rút ra chiến đao màu đen. Một mảnh ánh đao giống như luyện ngục sáng lên ở trong hư không, tạo một vòng tròn, trong nháy mắt đã chém vào trong chưởng ảnh đầy trời.
Phốc sưu!
Giống như lửa vừa mới bốc cháy thì đã bị dập tắt, một đao này của Vương Khải Minh vừa đúng, điểm hắn chém vào chính là mấy điểm quan trọng nhất trong chiêu này của Chu Huân, lập tức làm cho chưởng ảnh đầy trời tan nát. Chợt, toàn bộ thân thể Vương Khải Minh hóa thành một đạo thiểm điện, mặc cho đám chưởng ảnh còn lại rơi vào trên người, chiến đao đen kịt của hắn như một đầu Giao Long núp trong bóng tối, trong nháy mắt đã đánh về phía Chu Huân.