- Dường như uy áp không chỉ áp chế linh hồn, nó còn áp chế huyết mạch trong cơ thể của ta.
Sau khi bay lên bảy mươi thước, Tần Trần cảm giác được, thân thể mình tiếp nhận áp lực đáng sợ cỡ nào.
Dựa theo đạo lý, một cổ áp lực như thế, căn bản không còn cách nào áp bách đến linh hồn hắn, thế nhưng, lúc này, hắn có cảm giác cố sức.
Điều này nói rõ, uy áp lưu vết thạch bi cũng không chỉ nhắm vào linh hồn, còn có phương diện khác.
Đồng thời, ra sức nhảy lên cao, chân khí trong cơ thể tiêu hao nhiều, tốc độ bay lên cũng giảm mạnh, hắn sắp rơi xuống.
- Không được, ta còn muốn đi địa phương càng cao nhìn một chút!
Chân khí trong cơ thể đột nhiên xoay tròn, hóa thành một vòng xoáy bao phủ chân Tần Trần.
- Phi Thiên Thê Vân Tung!
Đây là một môn công pháp khinh thân tu luyện Tần Trần ở kiếp trước, có khả năng tăng lực lần thứ hai.
Bạch!
Tần Trần sắp rơi xuống, dưới chân lăng không xuất hiện một cổ lực lượng, hắn vọt lên lần thứ hai.
Hành động giống như quỷ mị làm mọi người ngạc nhiên.
- Ăn gian, nhất định là ăn gian.
- Ban nãy tốc độ Tần Trần giảm mạnh, rõ ràng không kiên trì nổi, tại sao hắn lại tiếp tục xông lên?
- Muốn làm được lăng không phi hành, chỉ có Vũ Vương thất giai mới có thể, Tần Trần mới là võ giả Thiên cấp, tại sao hắn có thể bay cao như vậy?
- Không sẽ phải ý chí Cổ Nam Đô cho tiểu tử này đi cửa sau chứ?
Khóe miệng co giật, tất cả võ giả trên sân đều há hốc mồm.
Dưới cái nhìn của bọn họ, trừ ý chí Cổ Nam Đô thương lượng cửa sau ra, gần như không có gì phù hợp lẽ thường.
Kẻ khác so thế nào?
Mà lúc này, đối mặt với mọi người bàn tán, Tần Trần ngoảnh mặt làm ngơ, hán đã phá vỡ độ cao chín mươi thước.
Ùng ùng!
Một cổ lực lượng vô hình xông vào não hải Tần Trần.
Trong chớp mắt, Tần Trần cảm giác mình đang ở vũ trụ tinh không, lực lượng như đến từ hoang cổ ập tới, khiến cho hắn không kìm lòng nổi mở to mắt nhìn.
Trong tinh không xa xôi, có một đạo bóng đen chậm rãi bay ra, bộc phát ra uy áp thông thiên.
Bóng đen kia từ từ rõ ràng, chính là tấm bia đá khảo hạch.
- Tấm bia đá này đến từ viễn cổ tinh không?
Tần Trần chấn động, hắn rung động thật sâu.
Sao trời trong vũ trụ là gì? Mặc dù là cường giả Vũ Đế cũng không dám nói ngao du, nhưng thạch bi màu đen lại đến từ nơi như vậy.
Càng khiến cho người ta kinh hãi là, nếu nhìn kỹ lại, trên tấm bia đá này có một bóng người đen kịt.
Mấy bóng người này hòa làm một thể với bia đá, mỗi khí tức đều khác nhau, giống như chiến thần đứng cao ngạo trên bia đá, bộc phát ra khí tức khủng bố chưa từng có.
Giống như mấy người này không phải là người khác, mà là mấy thiên thần hồng hoang quân lâm lục địa.
Tần Trần tận lực mở mắt ra, muốn nhìn rõ ràng khuôn mặt đối phương, nhưng hắn chỉ nhìn thấy hư vô đen kịt.
Đột nhiên, dường như một người trong đám người cảm ứng được ánh mắt của Tần Trần, ngưng thần nhìn sang.
Ầm ầm!
Tần Trần cảm giác đầu óc nổ vang, toàn bộ thiên địa đổ nát, thế giới vạn vật đều hóa thành hư vô.
- Ánh mắt thật đáng sợ, những người này là người nào? Chẳng lẽ đến từ thời đại viễn cổ, người sáng lập Cổ Nam Đô sao?
Tần Trần chấn động, nội tâm bị trùng kích to lớn.
Hắn kiếp trướcđã từng là nhân vật đứng đầu trong Vũ Vực, gặp qua Vũ Đế, đếm không hết, nhưng chẳng bao giờ cảm thụ ánh mắt người nào đáng sợ như thế.
Giống như thiên địa này đều đổ nát dưới ánh mắt đối phương.
Ùng ùng!
Uy áp khủng bố tuôn ra, hắc ám vô biên thôn phệ tất cả.
Thời điểm Tần Trần cảm giác mình sắp trầm luân, đột nhiên trong đầu xuất hiện một tia sáng, xuyên thấu vũ trụ hắc ám vô tận, chiếu sáng đêm tối.
- Không được!
- Ta còn phải khảo hạch Cổ Nam Đô.
Tần Trần đột nhiên thanh tỉnh.
Hắn cảm giác thân thể đang rơi xuống, chỉ lát nữa sẽ rơi ra khỏi phạm vi bia đá
Đối mặt với nguy hiểm, chân khí Cửu Tinh Thần Đế Quyết trong cơ thể Tần Trần đột nhiên vận chuyển, kiếm rỉ thần bí xuất hiện trong tay và chém mạnh.
Hưu!
Toàn bộ bia đá rung động một cái.
Ngay sau đó, một vết kiếm rõ ràng xuất hiện trên bia đá, mặc dù vết kiếm kia không lớn, nhưng nó lại lưu lại ở độ cao chín mươi thước, lòng người rung động.
Sau một khắc, Tần Trần rơi xuống đất, ngũ tạng lục phủ suýt nữa bị chấn nát.
- Nguy hiểm thật, nếu thanh tỉnh chậm một chút, chỉ sợ ta không thể lưu lại dấu vết trên bia đá.
Tần Trần sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, sau đó ngẩng đầu.
Chỉ thấy, một vết kiếm hiện xuất hiện ở độ cao hơn chín mươi thước.
- Trời ơi, ta lúc này chắc đã vượt qua một trăm thước, thế nhưng, sau trăm thước, uy áp tăng nhiều, ta đã thất thần trong nháy mắt, mãi đến khi rơi xuống độ cao chín mươi tám thước mới thanh tỉnh và lưu lại dấu vết.
- Nhưng mà, , uy áp của bia đá sau trăm thước đã đáng sợ như thế, bằng vào linh hồn lực ta mạnh mẽ như vậy cũng không thể khắc chế, thật không biết vết tích lưu vết lại trên bia đá ở độ cao một trăm năm mươi thước là của thiên tài nào?
Tần Trần chấn động.
Hắn nhanh chóng bừng tỉnh.
- Bởi vì tu vi của ta quá thấp.
Cường độ linh hồn của Tần Trần không kém kẻ nào, mặc dù là thiên tài thời đại viễn cổ cũng giống vậy.
Thế nhưng, tu vi hắn quá thấp, chỉ có Thiên cấp hậu kỳ, hắn chỉ có thể lựu lại dấu vết ở độ cao chín mươi thước mà thôi.
Nếu tu vi của hắn đột phá Huyền cấp, nói không chừng có thể xông qua độ cao trăm thước.
Đáng tiếc, đáng tiếc!
Chỉ là.
Tần Trần thất vọng, đám người khác đều trợn mắt há hốc mồm.
Chín mươi tám thước!
Xưa nay chưa từng có chín mươi tám thước.
Đám người Đế Thiên Nhất cũng há hốc mồm, mỗi một người đều ngạc nhiên.
Mấy người bọn họ đem hết toàn lực cũng chỉ có thể lưu lại vết tích ở độ cao hơn sáu mươi thước.
Mà Tần Trần, một võ giả Thiên cấp lại có thể bỏ xa bọn họ
Chuyện này...
Quả thực giống như thần tích.
Đám ngươi đều không tin, đây là thành tích khảo hạch của Tần Trần? Mà không phải ý chí Cổ Nam Đô đang giúp hắn ăn gian.
- Chuyện này... Trần thiếu hắn!
Đám người Vương Khải Minh, Tiêu Chiến đều mở to mắt.
Lúc này, tất cả mọi người đang giật mình, mặc dù là bóng người màu đen treo cao trên đỉnh đầu mọi người, ánh mắt trống rỗng cũng xuất hiện hàn quang.
Nhưng rất nhanh, đã biến mất không thấy.
Giống như không xảy ra chuyện gì.